Thấy được vẻ mặt buồn cười cùng ánh mắt không nở của cô, bất giác anh mỉm cười hạnh phúc. Đem những phần thức ăn kia lần lượt đưa đến trước mặt Lục Thiên Thiên:
"Không sao, tay con dài hơn vẫn có thể gấp tới, vẫn là nên để bên cạnh Thiên Thiên đi ạ".
Đây là lần đầu tiên Vân Tuyết thấy Tống Dật cười vui vẻ như thế, có chút bất ngờ. Trong lòng thầm nghĩ người đàn ông này hẳn là đã thích con gái mình rồi. Nhưng mà nhớ lại lời của dì Thu (người giúp việc) trước kia hẳn là con gái mình cũng đang thương người khác. Tốt nhất bà vẫn là không nên can thiệp vào. Để tụi nó tự tính toán thì hơn.
Ăn cơm xong, cô về phòng của mình, anh cũng đi phía sau cô. Lúc cô định vào phòng thì chợt nghe:
"Có thể vào phòng em uống chút nước không?"
Lục Thiên Thiên sau khi suy nghĩ một chút vẫn là quyết định để anh vào trong.
"Vào đi"
Tống Dật bước vào phòng cô, phong cách trang trí đơn giản, hài hòa, làm người ta cảm thấy thật dễ chịu.
"Phía trước có ban công, anh ra đó ngồi, tôi đi lấy nước"
"Ừm"
Anh đi đến ban công, ngồi trên chiếc ghế tre gần đó.
"Anh muốn uống gì?"
"Nước ấm là được"
"Vậy đợi tôi một chút, tôi đi xuống dưới nhà lấy"
"Được"
Tống Dật nhìn xung quanh, ở đây có thể thấy mảnh vườn trước nhà cô, hai bên ban công có mấy chậu hoa lài trắng, mỗi đợt gió thổi qua hương thơm thoang thoảng của chúng càng lan tỏa khiến ta cảm thấy dễ chịu, và thư thái. Ở trên bàn để một chậu sen đá nho nhỏ, cùng với hai quyển tạp chí mới. Hẳn là cô thường hay ra đây ngồi.
Lục Thiên Thiên mang hai ly nước ấm lên, đến đối diện anh ngồi xuống.
"Nước của anh, vẫn là còn hơi nóng, từ từ hẵng uống"
"Cảm ơn"
Tống Dật sau đó cứ im lặng mà nhìn cô, thề luôn cô vẫn là chưa tìm được biện pháp ở chung với người này. Ở chung một chỗ với anh cô cảm thấy không được tự nhiên và thoải mái, vẻ mặt lúc nào cũng gượng gạo, thật sự cô cảm thấy không hề thích hợp chút nào. Có lẽ bởi vì anh hay trêu chọc cô hay cũng có thể ánh mắt mỗi lần anh nhìn cô luôn như muốn giam cầm cô trong đấy làm cô không thể nào cảm thấy thoải mái được. Cô thật sự muốn làm ngơ nhưng mà ánh mắt kia của anh cứ liên tục nhắc nhở với cô là 'Anh thích cô'. Cô thật sự không biết phải làm sao.
"Cái kia, tiểu Cat vẫn ổn chứ?"
Cứ tiếp tục im lặng không phải là cách, nên cô quyết định mở lời trước.
"Vẫn ổn, em nhớ nó rồi?"
Cô gật đầu:
"Cũng có một chút"
"Vậy mai tôi kêu người đem nó sang đây"
"Được" Cô gật đầu.
Lục Thiên Thiên suy nghĩ một chút quyết định vẫn là giả vờ không biết. Cô không nhìn anh mà quay mặt về phía trước khu vườn nhìn chăm chú phía góc biệt thự bên cạnh, trầm ngầm không nói gì. Anh nhìn cô một lúc rồi cũng dời ánh mắt ra phía xa xa. Tuy không nói nhiều nhưng anh có thể nhìn ra được cô đã thay đổi. Nếu như lúc trước anh nhìn thấy trong đáy mắt của cô chứa đựng đau buồn, cùng thống khổ thì giờ đây đã là chút ngọt ngào, chờ mong. Ai đã khiến cô thay đổi? "Hắn ta sao?" Anh vẫn là đến muộn rồi sao? Hai người không ai nói gì, tự đấm chìm trong suy nghĩ của bản thân..
Ngồi được một lúc Tống Dật trở về phòng mình. Lúc sau, Lục Thiên Thiên nhận được điện thoại của Vương Tu Kiệt, vui vẻ nghe điện thoại.
"Alo"
"Em có muốn ăn bánh ngọt không?"
Cô nghe đến đồ ăn, đôi mắt sáng rỡ nhưng nghĩ lại bản thân mới ăn xong nên vội nói:
"Em vừa ăn cơm xong, ăn thêm một chút chắc cũng không sao đâu ha?"
Anh bất đắc dĩ cười nói:
"Không sao. Anh không chê em mập"
"Hihi, vậy được mua cho em một phần nhé!"
"Em thay đồ đi, anh về gần đến rồi, lát nữa chở em đi ăn"
Cô hí ha hí hửng trả lời:
"Được, em đi thay quần áo liền, anh lái xe cẩn thận nhé!"
"Ừm, anh tắt máy đây"
"Được"
Vương Tu Kiệt và Lục Thiên Thiên đang trong biển tình hạnh phúc nào biết được người đàn ông nào đó đang suy tư cùng đau khổ vì bỏ lỡ một người..
Lục Thiên Thiên sau khi tắm rửa thay đồ liền đi xuống lầu thì bị Vân Tuyết gọi lại:
"Con định đi đâu sao?"
"Vâng ạ! Con đi chơi với bạn"
Vân Tuyết trong lòng thầm mừng biết là con gái mình hẳn là đi chơi với bạn trai của nó nên không hỏi thêm mà chỉ nói.
"Vậy được, đi sớm về sớm"