Lục Thiên Thiên lúc này mới phản ứng lại hành động của anh, mặt cô thoáng chốc điểm hồng như quả đào. Khi nghe được lời nói kia của Vương Tu Kiệt, cô càng thêm ngượng ngùng và vui vẻ. Lúc này cô không dám nhìn thẳng vào anh nữa, đầu gục xuống, đem hai tay che lấy khuôn mặt đang đỏ bừng của mình mà trong lòng tràn ngập hạnh phúc.Vương Tu Kiệt thấy được phản ứng của cô thì càng vui vẻ, tiến sát lại cô mà trêu ghẹo.
Anh kéo tay đang che mặt của thiếu nữ đang e thẹn kia, còn cô kiên quyết không cho anh đạt được ý đồ, liền đâm thẳng mặt mình xuống sofa giấu tiếp. Lúc này, ý cười trên mặt người đàn ông càng nồng đậm hơn, anh áp chế cảm xúc nhịn cười lên tiếng:
"Sao vậy? Sao em lại lấy tay che mặt? Mau mở ra cho anh xem."Cô thẳng thừng cự tuyệt:
"Không muốn!"
Vương Tu Kiệt nghe được giọng điệu giận dỗi của cô gái đang vùi đầu trên sofa, thì bổng chốc không kiềm chế được mà cười một tiếng:
"Phụt.."
Lục Thiên Thiên nghe anh cười thì tức giận, ngóc đầu lên nhìn về phía anh mà trừng lớn:
"Anh không được cười"
Vương Tu Kiệt nhìn bộ dáng như con mèo nhỏ đang xù lông tức giận của cô thì càng muốn cười lên một tiếng nhưng anh cố gắng kiềm lại nhoẻn miệng bảo:
"Anh không cười, anh chỉ là cảm thấy Thiên Thiên nhà chúng ta quá đáng yêu haha."
Thấy anh vẫn vui vẻ mà cười, cô tức giận liền đem tay đấm về phía ngực anh một cái thật mạnh.
"Em đã bảo anh không được cười, anh còn cười nè, đánh chết anh.."
Vừa nói cô vừa định vun tay đấm thêm một cái nhưng lại bị anh nhanh tay nắm lại, đẩy ngã cô ra phía sau, tư thế hai người lúc này thật mập mờ. Anh ở trên người cô, nắm lấy đôi tay cô, mặt hai người rất gần nhau. Cả hai con người ấy bây giờ đều cảm nhận được phản ứng cơ thể của đối phương, hai trái tim đều đập rất rộn ràng.
Vương Tu Kiệt hít một hơi thật sâu nhìn thẳng vào mắt cô nói:
"Đau!" Giọng nói trầm thấp ấy rất nhỏ chỉ đủ để cô nghe thấy.
Lúc này mặt cô lại nhiễm chút sắc hồng, hai người ở khoảng cách gần như thế, còn ở trong loại tư thế áp bách này cô cảm thấy rất không tự nhiên, thì thầm nói với anh:
"Ai bảo anh cười nhạo em"
Anh nhìn xuống vẻ mặt bất mãn của cô gái dưới thân, bất đắc dĩ mà lên tiếng:
"Anh chỗ nào là cười nhạo em?"
"Rõ ràng khi nãy anh mới cười.."
"Anh là vì thấy người anh yêu quá dễ thương, quá đáng yêu mới cười vui vẻ như thế! Sao hả? Có bạn gái quá dễ thương quá đáng yêu cũng là lỗi của anh?"
Lục Thiên Thiên mở to mắt nhìn gương mặt của anh ngày càng tiếng gần. Đến lúc mũi hai người chạm vào nhau, cô nghĩ anh sẽ hôn mình thì người đàn ông phía trên lại dừng lại mà lên tiếng:
"Thiên Thiên, em mau chóng thích nghi đi"
Cô nghe tiếng trầm thấp cuốn hút của anh cùng hơi thở nóng bỏng phả lên gò má mình thì đầu óc mê man mà đáp lại lời anh "
" Ừm "
Nghe được âm thanh trong trẻo của cô, lửa nóng trên người anh càng cháy lớn. Anh nhìn cô gái nhỏ dưới thân, nhẹ giọng bảo:
" Thiên Thiên, nhắm mắt lại "
Cô lúc đó như mộng mị mà nghe lời anh đôi mắt nhắm chặt, hàng lông mi không kiềm được mà run rẩy. Bất chợt một đôi môi nóng bỏng bao phủ lấy môi cô, từng chút nhấp nháp. Lục Thiên Thiên sau khi ý thức được anh hôn cô thì bắt đầu đáp trả lại nụ hôn của anh, hai người đang rơi vào biển tình mà hôn nhau, tận hưởng tư vị của nhau.
Sau khi hôn nhau, cũng là lúc đến giờ nghỉ trưa, anh liền dắt tay cô đi ăn. Mọi chuyện vốn đã lộ rồi anh cũng không cần phải ép uổng bản thân che dấu nữa. Thế là từ giờ mọi người đều sẽ biết Lục Thiên Thiên là bạn gái của Vương Tu Kiệt rồi.
Từ lúc hai công khai mối quan hệ ở công ty, nhân viên của Jewellery cũng vì thế mà có phần kiêng dè, lấy lòng cô không ít. Cô vốn còn chưa chuẩn bị tinh thần lại phải gặp tình huống này, làm cho cô không khỏi hoang mang, khó tiếp ứng được. Nhưng mà không sao? Vì tương lai của cô và anh, cô sẽ cố gắng!
Anh và cô cứ như thế ở bên nhau, cùng đi làm, cùng đi ăn và cùng tan làm. Mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ như thế. Anh đi công tác cô cũng đi. Cô vừa là một thư ký lanh lợi, vừa là người bạn gái đáng yêu khiến anh không thể ngừng thích được.
* * *
Một ngày nắng đẹp, Lục Thiên Thiên nhận được điện thoại của Tống Dật." Thiên Thiên, nhớ lời hứa của em chứ? "
Cô nhìn Vương Tu Kiệt đang ngồi đối diện liền lên tiếng:
" Ông chủ, có thể cho em nghỉ phép một buổi không?"