Nữ Phụ Thì Đã Sao?

Chương 11





- "Thiên Thiên sao đi lâu vậy vẫn chưa về?"

- "Bà đừng có lo, con bé cũng đâu còn con nít nữa. Kìa bà xem con bé về tới rồi kìa."

- "Mẹ, dì Cố."

- "Con đi vệ sinh gì mà lâu thế?"

- 'Không thể nói cho mẹ là mình đi nhầm toilet nam được', "Con nghe điện thoại của cha nên hơi lâu."

- "Ông ấy nói gì?"

- "Cha bảo.. cha bảo mẹ về sớm, cha nhớ mẹ rồi."

- "Ông ấy nói vậy thật sao?"

- "Thật, đương nhiên là thật."

- "Vậy được, chúng ta ở lại một tuần nữa rồi về."

- "Vâng ạ." 'Yeah, rốt cuộc cũng được về nhà sớm.'

- "À mẹ ơi, chúng ta mua quà tặng cha đi mẹ! Đi lâu như vậy chắc cha sẽ giận lắm. Mua quà để dỗ cha hết giận.."

- "Đúng, lão già đó cứ thích hờn dỗi lắm. Biết đâu mua quà về thì ông ta không giận nữa."

- "Vậy chúng ta đi thôi."

3 người đi sang cửa hàng thời trang nam, Vân Tuyết chọn cho Lục Vĩ Kỳ một bộ vest màu xanh navy (xanh nước biển sẫm), Lục Thiên Thiên chọn cho cha mình bộ đồ thể thao màu đen để ông ấy mặt khi chạy bộ. Còn riêng về Cố Nhu bà cũng chọn trang phục cho đứa con trai của mình.

- "Thiên Thiên cháu lại đây."

- "Dạ."

- "Cháu giúp dì chọn cho tiểu Dật một bộ vest với. Thời trang của thế hệ các cháu, dì đây không hiểu."

- "Vâng ạ. Nhưng mà dì Cố, cháu chỉ chọn màu sắc còn về size của anh ấy thì cháu không rõ."

- "Được, size đồ của nó cứ để dì chọn."

- "Vâng ạ.. Dì thấy màu này thế nào?"

- "Màu đỏ đô.. Dì thật sự không rõ lắm nhưng mà trước giờ dì chưa từng thấy tiểu Dật mặc trang phục màu này."

- "Vậy sao? Nhưng theo cháu nghĩ với chiều cao lí tưởng, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo của anh ấy thì mặc bộ vest màu đỏ đô này rất đẹp."

- "Vậy được, cứ theo ý cháu chọn màu này."

Sau khi tính tiền xong, cả 3 cùng về Tống gia. Lục Thiên Thiên chạy lên phòng chăm sóc cho bé mèo của mình. Bên phòng Tống Dật, anh đang dán chặt đôi mắt vào chiếc laptop mà làm việc.

- "Tiểu Dật, mở cửa cho mẹ." Cố Nhu gõ cửa phòng Tống Dật. Anh rời mắt khỏi màn hình máy tính, bước đến mở cửa.

- "Mẹ."

- "Mẹ có cái này cho con." Cố Nhu đi vào phòng khóa cửa lại đưa bộ đồ vest ra trước mặt anh.

- "Cái này là Thiên Thiên chọn cho con."

- "Thiên Thiên chọn sao?" Anh hơi ngạc nhiên bởi vì cô và anh mới tranh cãi lúc trưa không có lý do gì cô lại tặng đồ cho anh cả.

- "Ừm."

- "Cô ấy tại sao lại chọn đồ cho con? Lại là màu đỏ đô?"

-" Mẹ nhờ con bé đó. "

Anh biết là cô không tự nhiên mà chọn quần áo cho mình nhưng tại sao khi nghe lý do này thì trong lòng có chút gì đó không vui.

- "Con không thích?" Anh im lặng không trả lời, bà tiếp tục nói tiếp:

-" Tuy mẹ trước giờ chưa từng thấy con mặc màu này nhưng mà Thiên Thiên bảo với chiều cao lý tưởng và thân hình hoàn hảo của con thì mặc bộ vest màu đỏ đô chắc chắn sẽ rất đẹp. "

Anh ngước mặt nhìn bà như không tin vào lời nói của mẹ mình.

-" Cô ấy khen con? "

-" Đúng, nó khen con đó. "

'Chiều cao lý tưởng, thân hình hoàn hảo.' Anh ngồi lẩm nhẩm từng câu từng chữ cô khen anh. Không kiềm chế được niềm vui anh liền cười, một nụ cười không hề che đậy, rất ư là thoải mái, một nụ cười đẹp.

Cố Nhu hơi bất ngờ trước thái độ của con mình. 'Từ khi hiểu chuyện đến giờ, tiểu Dật chưa từng cười thoải mái thế này, nhờ có Thiên Thiên mà con mình mới vui vẻ như thế.'

Tống Dật từ khi hiểu chuyện đã được dạy là phải che giấu đi cảm xúc của chính mình: Vui, buồn, giận, hờn cũng không được thể hiện ra mặt. Anh chính là đứa con trai duy nhất nhà họ Tống, là ông chủ tương lai của tập đoàn thì trước hết là phải tạo cho mình một lớp vỏ bọc, khiến người khác không thể nhìn ra suy nghĩ lẫn cảm xúc của mình. Nhưng dường như lớp vỏ bọc ấy lại bị chính anh đánh đổ khi anh ở gần cô. Có lẽ với anh cô là người đặc biệt. Đặc biệt ở chỗ là khi bên cô anh không cần phải đeo chiếc mặc nạ giả tạo bên ngoài và được sống thật với những cảm xúc của mình, cô cho anh cảm giác thoải mái mà anh chưa từng được có.

'Lục Thiên Thiên chẳng phải lúc trước em nói thân hình tôi không tồi sao? Bây giờ lại khen nó hoàn hảo. Tôi có thể xem là em đã có ý với thân thể tôi?'Anh đưa tay sờ lên bộ vest mà cô chọn cho anh, trong lòng không khỏi vui sướng.

- "Đừng ngây ngốc nữa, mẹ xuống trước đây. Một lát nữa nhớ gọi Thiên Thiên xuống ăn cơm. "

Trước giờ anh chưa từng mặc trang phục màu đỏ đô nhưng cũng chưa từng nghĩ sau này sẽ mặc. Bây giờ anh sẽ thử mặc nó, bởi vì.. cô chính là người chọn nó cho anh.

Anh bước vào phòng tắm, tắm gọi sạch sẽ khoác lên người chiếc áo sơ mi trắng cùng với bộ vest đỏ đô khi nãy. Thắt chiếc cavat màu đen anh đứng trước gương chỉnh trang y phục, trau chuốt mái tóc của mình, rồi đưa tay lên vuốt cằm. Anh gật đầu thầm chấp nhận diện mạo tuấn tú của mình khi khoác lên người bộ y phục mà cô chọn. Tống Dật nhẹ nhàng đi sang gõ cửa phòng cô. Lục Thiên Thiên mở cửa thì nhìn thấy anh đang mặc bộ vest đỏ đô mà cô mới chọn khi nãy. Đúng là phong cách hoàn toàn khác với phong cách anh ngày thường. Trông anh dễ chịu hơn và rất quyến rũ.

Tống Dật tay phải liên tục chỉnh chiếc đồng hồ bên tay trái, đằng hắng một tiếng.

- "Ưhưm." Anh vẫn đúng một chỗ ánh mắt nhìn đi chỗ khác.

(Đằng hắng: Là phát ra tiếng như tiếng ho khẽ trong cổ họng, thường để chuẩn bị nói hoặc để làm hiệu, đằng hắng để lấy giọng)Cô nhìn phản ứng này của anh trong lòng không khỏi bật cười. Anh là muốn cô khen đây sao? Cô vui vẻ nhìn anh rồi cũng đằng hắng một tiếng:

- "Ưhưm, cái này, trông anh rất đẹp trai."

Cô len lén cười, còn anh môi nhếch lên:

- "Cái này là phải xem ai mặc nữa, tôi mặc gì cũng đẹp. Có điều, mặc đồ em chọn thì càng đẹp hơn."

Vế sau anh nói nhỏ vào tay cô, khiến cho cơ thể cô đột nhiên run nhẹ. Anh nhìn cô, cô nhìn anh, trong lòng hai người đều mang cảm giác lạ. Cảm giác của sự rung động.