Hệ thống nghe lời Quý Vũ nói xong đột nhiên căng thẳng: “Nếu thật sự phá hoại thể diện của Lục Thành, chỉ sợ kế hoạch trả thù khó tiến hành.”“Đừng lo, không có chuyện đấy đâu, chẳng những thế mà hắn sẽ đối xử tốt với tôi càng ngày càng tốt.” Quý Vũ nói thờ ơ.Hệ thống thấy không quá khả quan, định bụng hỏi kế hoạch cụ thể thì Lục Thành mặt vô cảm bước vào.Quý Vũ mỉm cười hỏi: “Em vừa pha trà gừng nóng, anh có muốn uống không?”Hệ thống: “Cô pha bao giờ?” Lúc nãy không phải vẫn luôn nói chuyện với nó à?“Tôi thuận miệng nói thế thôi, dù sao hắn cũng không có tâm trạng uống đâu.” Quý Vũ hợp tình hợp lý đáp.Hệ thống: “…”Quả nhiên Lục Thành vẫn chưa nói có muốn uống hay không, chỉ lạnh nhạt nhìn cô, Quý Vũ cũng không bị ảnh hưởng, bưng đến một đĩa trái cây: “Khi nãy anh ăn rất ít, không thì ăn chút trái cây đi, nếu không buổi tối sẽ đói bụng…”“Gần đây cô vẫn luôn lấy lòng nhà họ Tô là vì đang chờ ngày này, đúng không?” Lục Thành bỗng nhiên mở miệng.Quý Vũ dừng một chút: “Ý anh là gì?”“Khỏi phải giả vờ.” Lục Thành chế nhạo: “Lúc trước cô chưa từng nhắc tới nhà họ Tô, vậy mà sau khi Thanh Thanh về nước thì lại vồn vã đi lấy lòng bọn họ? Không phải cô muốn mượn sức nhà mẹ đẻ ép tôi rời xa Thanh Thanh đấy chứ?”Mãi đến khi mẹ gọi hắn lại nói chuyện, hắn mới nhận ra lý do người phụ nữ này trở nên khác thường.
Bị một người không có đầu óc tính kế khiến tâm trạng hắn bây giờ rất không tốt.Sắc mặt Quý Vũ tái nhợt lùi về sau: “Em thật sự nghe không hiểu anh đang nói gì.”“Tô Nguyệt, tôi nói cho cô biết, mặc xác cô toan tính điều gì, tôi sẽ không bỏ Thanh Thanh.” Lục Thành chỉ tay vào cô nói: “Nếu cô không phục có thể chạy đi mách với nhà họ Tô, xem thử Lục Thành tôi có sợ không!”Quý Vũ ngẩn ngơ nhìn hắn, một lúc sau đột nhiên bật cười, đáy mắt chan chứa lệ: “Vậy là anh và Thanh Thanh đang ở bên nhau?”“Đúng, chúng tôi đang yêu nhau.” Lục Thành nhìn bộ dạng đau khổ của cô, cảm thấy rất đắc ý.Trong phòng ngủ bất chợt yên tĩnh.Không biết qua bao lâu, Quý Vũ lau khoé mắt đẫm lệ: “Em hiểu ý anh rồi, có phải lúc nãy mẹ nói gì với anh không?”Ánh mắt Lục Thành lạnh nhạt nhìn cô.“Em biết bây giờ em nói gì anh cũng không tin, nhưng không sao, cho dù anh nghĩ thế nào, em chỉ cần không thẹn với lòng là được.” Quý Vũ cúi đầu nghẹn ngào, “Nếu như anh thích Thanh Thanh, vậy được rồi, em sẽ tác thành cho hai người.”Lục Thành cười giễu, hiển nhiên hắn không tin.Quý Vũ phớt lờ phản ứng của hắn, tiếp tục phát huy kỹ thuật diễn xuất: “Từ giờ trở đi em sẽ không chủ động liên lạc với anh nữa, cũng sẽ không can thiệp bất cứ chuyện gì anh làm, nhưng vì sức khỏe của mẹ, anh và Chu Thanh Thanh làm gì em không quan tâm, ít nhất mặt ngoài vẫn nên duy trì mối quan hệ này.”Giọng cô vô cùng nghiêm túc, không giống như đang đùa, Lục Thanh nhíu mày: “Cô nghiêm túc chứ?”“Vâng.” Quý Vũ buồn bã nhìn hắn.Lục Thành không tin lời cô nói, nhìn cô một lúc lâu mới nói: “Chính miệng cô nói đấy, đừng có hối hận.” Dứt lời, hắn cầm lấy gối đầu nằm ngủ trên sô pha.Quý Vũ chế nhạo trong lòng, dọn dẹp xong cũng đi ngủ.Cả đêm không nói chuyện, sáng sớm vừa bước chân ra khỏi cửa đều tự động tách ra hai hướng khác nhau.Mấy ngày nay Lục Thành không về căn nhà cưới nữa, thỉnh thoảng khi bà Lục nhắn tin thì hắn mới báo cho Quý Vũ, để Quý Vũ giải quyết.Mỗi lần Quý Vũ nhận tin của hắn chỉ đơn giản làm theo, không nói một câu dư thừa, dùng hành động chứng minh lời cô nói tối hôm đó là thật lòng.Thế nhưng trong lòng Lục Thanh bắt đầu thấy khó chịu.Mỗi lần nhìn tin nhắn cô đáp lại chỉ có “Ừ” “OK” “Được”, hắn cảm giác mình bị ngó lơ, so với lúc bị cô quản càng khó chịu hơn.Mà cơn khó ở của hắn luôn vô thức biểu hiện trong cuộc sống hằng ngày, Chu Thanh Thanh vẫn luôn chú ý đến thái độ của hắn đột nhiên hoảng hốt.
Cô ta vẫn luôn mặc định người đàn ông này thuộc về cô ta, cả đời này sẽ xoay quanh cô ta, cho dù giữa chừng hắn có bị đoạt mất, chỉ cần cô ta ngoắc ngoắc ngón tay thì hắn vẫn sẽ cun cút chạy về.Nhưng mấy ngày gần đây hắn càng ngày càng trở nên lơ đễnh đã đả kích đến sự tự tin của cô ta, loại cảm giác này khiến cô ta thấy nếu như cô ta không sớm hành động, hắn sẽ bị cướp mất.Khi nhận được chiếc vòng Chu Thanh Thanh lấy danh nghĩa Lục Thành gửi đến, Quý Vũ biết rằng thời cơ đã đến rồi, cô không đi đến nhà họ Lục làm loạn như ý muốn của người nào đó, mà cực kỳ vui vẻ đi đến công ty nhà họ Tô.Cách đây một thời gian, cô vừa đăng ký một tài khoản xã hội tên là ‘Tôi giàu như vậy đấy’, chuyên dùng để chia sẻ mẹo quản lý tài chính.Không thể phủ nhận năng lực kinh doanh của Tô Nguyệt rất khá, Quý Vũ chỉ cần dựa vào bản năng của cơ thể này, mấy phần cổ phiếu cô đề cử đầu tư đều tăng trưởng cực kỳ tốt, trong thời gian ngắn tài khoản của cô nhanh chóng thu hút hơn một ngàn fans.Cô vẫn luôn cảm thấy nguyên nhân đầu tiên khiến Tô Nguyệt không chiếm ưu thế trong việc lèo lái chiều dư luận vì cô ấy không có được sử ủng hộ từ nhà họ Tô, thứ hai là vì đã sống tách biệt xã hội quá lâu, sớm đã chẳng có quyền lên tiếng.
Bất kể cô nói gì hay làm gì, đều sẽ bị người ta lấy cớ ‘ăn bám Lục Thành’ để làm nhục.Vì thế mới nói, là phụ nữ, bạn vẫn phải có sự nghiệp của riêng mình.
Người phụ nữ nấp sau lưng kẻ mạnh sẽ bị kẻ mạnh bỏ rơi bất cứ lúc nào, chỉ khi nào trở thành kẻ mạnh thì bạn mới có quyền định đoạt cuộc đời mình.Cẩn thận ngẫm lại thấy điều này rất có lý, cho dù là thế giới thực hay trong sách, con người ta vừa khuyến khích phụ nữ về nhà cống hiến cho gia đình, vừa phân biệt đối xử với những người phụ nữ làm nội trợ không tham gia lao động xã hội.
Dường như họ cho rằng chỉ cần không phải đi làm đã là chuyện sung sướng nhất trên đời.
Họ cố gắng phớt lờ sự thật rằng công việc nội trợ cũng rất vất vả.Nếu bạn cưới được người đàn ông có khả năng chu cấp cho bạn một cuộc sống sung túc thì người ta sẽ hợp lý hoá chuyện đàn ông ngoại tình.
Một khi phản kháng, cả thế giới này sẽ chỉ trích bạn không hiểu chuyện, pháp luật lẫn dư luận đều không đứng về phía bạn.Nếu Tô Nguyệt không bị tẩy não bởi mấy thứ vô nghĩa này thì cô ấy sẽ không lùi bước.
Trước tiên, cô ấy từ bỏ tài năng kinh doanh của chính mình, sau đó lại từ bỏ giao tiếp xã hội, bị người nhà họ Lục bắt nạt hết lần này đến lần khác khiến cô ấy mất sạch dũng khí phản kháng.
Cho dù lúc tuyệt vọng nhất cũng chỉ biết tự mình hại mình.Cha Tô rất ủng hộ việc Quý Vũ chủ động tìm việc làm, sau khi xem tài khoản của cô, chủ động chỉ dạy: “Nếu chỉ mỗi khả năng của con thôi thì chưa đủ.
Còn cần hoạt động có hệ thống hơn, nếu không sẽ rất khó để tăng danh tiếng.”“Con cũng nghĩ vậy, cho nên mới tới đây tìm cha đó.” Quý Vũ chớp mắt, “Quan hệ của cha rộng như vậy, hẳn là quen biết không ít ông lớn ngành marketing nhỉ?”Cha Tô tức giận liếc mắt nhìn cô: “Sao bây giờ mới nghĩ tới tôi? Sao không tìm Lục Thành đi?”“Dù sao anh ấy vẫn là người nhà họ Lục, con không yên tâm.” Quý Vũ thuận miệng nói.Cha Tô khựng người, đôi mắt dần nheo lại: “Con nói thật cho cha nghe, có phải tên nhãi Lục Thành kia làm ra chuyện khốn nạn gì không?”“Làm gì có.” Quý Vũ nhanh chóng phủ nhận.Cha Tô chế nhạo: “Con nghĩ cha tin con sao? Trước đây, con chỉ ước có thể ở nhà giữ nó mỗi ngày, mấy ngày gần đây về nhà không nói, bây giờ còn muốn tự mình khởi nghiệp.
Thế mà dám mạnh miệng bảo giữa hai đứa không có vấn đề?”“Thật sự không có gì mà.” vẻ mặt Quý Vũ bất đắc dĩ: “Con chỉ đột nhiên nghĩ thông suốt, cảm thấy không thể cả đời ở nhà làm bà chủ được cho nên mới muốn tìm việc để làm.
Với lại mấy ngày gần đây A Thành bận lắm, con cũng ngại không muốn làm phiền anh ấy.”Cha Tô vẫn không tin, nhưng thấy biểu cảm của cô vẫn bình thường thì nghi ngờ trong lòng mới dần phai nhạt: “Thật không?”“Vâng, thật hơn vàng.” Quý Vũ vội gật đầu.Cha Tô hừ một tiếng: “Thôi làm việc đi, tạm tin con một lần.”“Vậy việc liên hệ bên đối tác trăm sự nhờ cha.” Quý Vũ cười mỉm nói.Cha Tô liếc xéo cô, dùng dằng đáp ứng.Năng suất của cha Tô cực kỳ cao, một cú điện thoại đã hẹn gặp mặt được giám đốc công ty marketing, sau khi Quý Vũ hỏi rõ ràng thời gian và địa điểm, cô bảo hệ thống xác định vị trí của Chu Thanh Thanh.
Ngay lúc cô vừa đến trung tâm mua sắm, một đường thẳng đến cửa hàng xa xỉ nhất trước đây cô thường đi, từ tốn chọn một đống đồ.Lúc tính tiền, cô lặng lẽ hỏi hệ thống: “Chu Thanh Thanh đi đến đâu rồi?”“Cách vị trí của cô tầm 10 mét.” Hệ thống vừa nói xong không lâu, khoé mắt Quý Vũ nhìn thấy một người phụ nữ đeo kính râm bịt khẩu trang đi tới.Máy sưởi ấm áp như vậy mà còn che nhiều thế, ngoại trừ cái cô ả minh tinh kia thì cũng không còn ai khác.Quý Vũ hắng giọng, cầm lấy một chiếc váy trên quầy: “Là cho tôi chiếc váy này.
Chiều mai tôi phải đi gặp người rất quan trọng, muốn mặc nó.”Khi Chu Thanh Thanh bước tới cửa vừa lúc nghe được lời Quý Vũ, cô ta lập tức đứng lại.Cô nhân viên vừa bán được một đơn hàng lớn, nghe Quý Vũ nói vậy tươi cười hớn hở hỏi: “Cô ăn mặc long trọng như vậy, có phải đi gặp bạn trai không?”“Không phải bạn trai.” Quý Vũ ngượng ngùng phủ nhận, rồi lại tỏ vẻ chờ mong hỏi: “Cô nói xem đàn ông lớn tuổi sẽ thích kiểu váy này chứ?”“Đương nhiên rồi ạ, chắc chắn sẽ thích…”Chu Thanh Thanh nheo mắt nghe cô nhân viên ba hoa về chiếc váy.Lục Thành năm nay mới ngoài hai mươi tuổi, không được tính là đàn ông lớn tuổi.Hèn gì cô ta lấy vòng tay của Lục Thành tặng đến nhà riêng của bọn họ mà vẫn chưa thấy Tô Nguyệt phản kích, hoá ra là có niềm vui mới.Bên trong quầy, Quý Vũ không ngừng tiết lộ chi tiết buổi hẹn hò chiều mai, nói hết ra thời gian địa điểm gặp mặt mới rời đi.
Chu Thanh Thanh nhanh chóng trốn đi, chờ cô đi rồi mới bước vào trong cửa hàng.Quý Vũ không đi đến bãi đỗ xe mà đi xuống tầng dưới trung tâm thương mại mua một ít bào ngư hải sâm, sẵn tiện chọn thêm hai củ sâm rừng mang đi.“Cô định tặng quà cho ai à?” Hệ thống khó hiểu.Quý Vũ nhún vai: “Không phải, tôi chỉ bồi bổ thân thể cho cha tôi thôi.”Hệ thống dừng một chút: “Nhưng thể chất của cha Tô bây giờ không cần bổ sung đặc biệt.”“Cần chứ,” Quý Vũ trả lời nghiêm túc: “Bổ sung thêm dinh dưỡng mới có sức chiến đấu, đánh người ta mới thấy đau.”Hệ thống: “?”.