Hoa nở rộ nơi vách núi.
Vấn vương hơi ấm của kiếp này.
Người trong năm tháng, gương mặt thân quen ấy.
Ta đã bỏ lỡ tuổi thanh xuân của người.
Nước mắt hoa Bỉ Ngạn trong tim không ngừng gõ nhịp.
Hối hận xong tóc cũng bạc rồi.
Bóng lưng người lúc rời đi, để lại thiên hạ cô độc.
Tỉnh mộng, yêu và hận đều tan biến.
Mơ hồ hiện lên dáng vẻ buổi đầu gặp gỡ.
...
Nhớ nhung kiếp này có thể nào quên.
_Bỉ ngạn_
•·•·•·•·•
Tống Thiệu Khâm ngồi trước cửa phòng cấp cứu. Đầu tóc rối loạn, vì mồ hôi mà ướt át bết vào vầng trán rộng. Chiếc áo sơ mi dính đầy máu còn cài lệch cúc, hai bàn tay nhầy nhụa nóng ruột liên tục miết vào nhau. Phượng mâu lục bảo trầm đục không một giây buông bỏ cánh cửa đang khép kín trước mặt. Chẳng ý thức được bản thân lúc này đã hoàn toàn mất đi phong thái của một vị bác sĩ lãnh ngạo thường ngày.
Cửa bật mở, vị bác sĩ từ phía trong bước ra, Tống Thiệu Khâm vội vã chạy tới. Dù trong lòng vô cùng muốn biết tình hình của Tịch Nhan nhưng miệng hiển nhiên không mở một lời.
Bác sĩ đóng cửa, đưa mắt nhìn nam nhân trước mặt một lần. Ông thật sự muốn biết, người con gái bên trong là ai lại có thể khiến bàn tay vàng của y học sợ hãi tới mức không dám tự mình vào phòng cấp cứu. Nhớ lại hồi nãy khi Tống Thiệu Khâm đưa bệnh nhân tới đây, cả hai tay ôm chặt lấy cô đứng im trước cửa. Ngay cả sau khi ông cho y tá và bác sĩ trong bệnh viện tới giúp mà nam nhân vẫn không nói một lời. Ánh mắt chỉ chăm chú nhìn vào người con gái bên trong, vẻ mặt lo lắng tột cùng.
“Cô ấy không sao rồi, ngài đừng lo nữa!”
“Cảm ơn!”
Nụ cười gượng gạo cố gắng nở trên môi, Tống Thiệu Khâm cúi đầu gặng ra một câu cảm ơn. Mà chính lời này lại khiến ông bác sĩ không nén được ngạc nhiên.
Ông nhìn thẳng người đối diện mỉm cười hiền từ, người trong ngành y có ai mà không biết đến Tống Thiệu Khâm, mười tám tuổi đã được nhận bằng y học quốc tế. Nhưng nam nhân này rất hiếm khi xuất hiện nơi công chúng nên việc gặp được mặt không phải chuyện dễ chứ đừng nói đến cảm ơn. Nếu không phải hôm nay ngài ấy không thể tự tay vào phòng cấp cứu thì ông cũng không có cơ hội trổ tài. Được gặp gỡ nhân tài trẻ ít lộ diện này đã là một điều hiếm có, lời cảm ơn này ông làm sao dám nhận.
“Không có gì. Ngài có thể vào thăm cô ấy rồi, tôi xin phép đi trước.”
Bác sĩ đi rồi Tống Thiệu Khâm mới ngẩng đầu bước vào phòng bệnh. Nhìn người con gái hôn mê trên giường, tâm hắn co thắt từng đợt. Nữ nhân này, rốt cuộc đã chịu bao nhiêu đau thương mà hắn không biết.
~*~
Tịch Nhan mê man, xung quanh như một cơn lốc quay quanh người. Trên đầu truyền tới một cảm giác đau đớn kịch liệt, tầm mắt nhắm tịt vẫn rành rọt thấy được một cái hố đen đang dần nuốt chửng cô. Đồng hồ tích tắc bên tai, đầu óc trống rỗng giống như bị xoay mòng mòng.
Không biết bao lâu sau, tất cả đều biến mất, xung quanh đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Mở mắt ra, màn đêm che phủ tứ phía, gió rít lên như tiếng oan hồn gào thét. Mùi máu tanh xộc thẳng vào cánh mũi, dưới chân trần là đầy thứ dung dịch nhầy nhụa nhớt nhát.
Bỗng, trong không gian tràn ngập máu tanh, len lỏi đâu đó là mùi hương của loài hoa đỏ rực. Từng đóa Tường Vy nở rộ trong bóng đêm lạnh giá, cánh hoa ướt át màu đỏ tươi. Đúng! Không phải Bỉ Ngạn mà là Tường Vy. Cũng là màu đỏ, nhưng Bỉ Ngạn tượng trưng cho cái chết, còn Tường Vy là vẻ đẹp lãnh huyết vô tình, cái chết đẹp đẽ mà thê lương.
“Mẫn Tịch Nhan!”
Tiếng nói như âm thanh tử thần vang vọng. Ánh sáng của mặt trăng như hội tụ thành hai tia lớn, một chiếu vào cô, một chiếu vào khung cảnh đẫm máu trước mặt.
Người con gái khổ sở bò lê trên đất, hốc mắt đen xì là hai hàng huyết lệ đỏ tươi. Không nhìn thấy gì vẫn theo giọng nói mà xác định được phương hướng người trước mặt. Tiếng súng lên lòng đập vào tai, bất giác, đôi môi anh đào bi ai bật cười.
Ánh sáng như bẻ cong len lỏi luồn qua gọng súng chĩa vào người con gái, lật tẩy những ngón tay trắng bệch có chút run run của nam nhân. Chiếu sáng gương mặt hoàn mỹ tuyệt luân mà máu lạnh. Dưới ánh trăng, thân ảnh ấy hiện lên vô cùng tàn nhẫn. Đôi mắt xám tro sâu thẳm hiện lên tơ máu, mái tóc đỏ rượu cuồng dã trong gió đêm.
Một gương mặt quen thuộc! Tịch Nhan thẫn thờ nhìn. Đây là Mạnh Thành Lăng? Không, là Mạnh Thành Lăng có phần non nớt hơn hiện tại.
“Rốt cuộc, em đã làm gì sai?”
Nam nhân ấy bật cười, nghe thì ngoan độc nhưng phải nhìn mới nhận thấy bi ai.
“Cái sai lớn nhất của cô chính là đã yêu tôi!”
Đoàng!
Súng bóp cò, viên đạn lao đi như xé toạc không khí ghim thẳng vào ngực thiếu nữ trên đất. Trái tim co rút, Tịch Nhan kiệt sức ngồi bệt xuống sàn, cảm nhận từng nhịp tim đang đập đem theo tiếng píp nhỏ bé của những mảnh kim loại nằm sâu trong tâm thất. Khoảnh khắc âm thanh kì dị đó vang lớn cũng là lúc cô nghe thấy tiếng người con gái thê lương lên lời.
“Tôi hối hận... khi đã yêu các người!”
Xung quanh tối lại, không gian mở ra một nơi khác. Trong căn phòng tối tăm, hai chiếc giường bệnh là một nam một nữ đang nằm. Ống thở, dây chuyền nước biển, tiếp píp píp liên tục từ hai cái máy điện tim (không rõ nó tên là gì) khiến không gian vốn âm u càng lạnh xuống. Tuy trong hoàn cảnh không rõ sống chết nhưng đôi nam nữ trên giường vẫn mỉm cười nhẹ, giống như tận hưởng giấc mơ đẹp nhất thế gian.
Phụt!
Hai bóng đèn vàng trên đầu bật sáng, Tống Thiệu Khâm đặt tập hồ sơ bệnh án xuống bàn. Đút tay vào túi, hắn đưa mắt thâm trầm nhìn hai bệnh nhân hắn vừa tiếp nhận hồi sáng trên giường bệnh.
Tịch Nhan nghiêng người tiến lên vài bước, chân vấp phải cạnh giường, cả người cô mở ảo xuyên qua. Tiếng động nghe rõ một một nhưng Tống Thiệu Khâm lại không phản ứng, tới khi cô đã đến trước mặt hắn vẫn chẳng có chút biểu tình.
Tống Thiệu Khâm không nhìn thấy cô, có lẽ vậy! Cúi đầu đưa mắt nhìn tập hồ sơ bệnh án trên bàn. Bệnh nhân Mẫn Tịch Nhan mười lăm tuổi, Khắc Hy mười bốn tuổi. Vội vàng quay đầu nhìn lại, hai người nằm trên giường đó là chủ thể và Khắc Hy của hai năm trước.
Cạch!
Cửa mở. Nam nhân dung mạo tuyệt luân bước vào. Mạnh Thành Lăng theo hướng mắt của Tống Thiệu Khâm nhìn về phía giường bệnh, phượng mâu xám tro phút chốc bao phủ một màng băng sương.
Vẫn là Mạnh Thành Lăng của lần trước. Mười bảy tuổi, lạnh lùng nhưng không còn vẻ tàn nhẫn.
“Có thể cho cô ấy sống lại, còn Khắc Hy cứ để nó sống đời thực vật đi.”
Tống Thiệu Khâm quay sang nhìn Mạnh Thành Lăng trước mặt. Đây là người sẽ giúp hắn có tương lai. Chỉ là không ngờ, nam nhân quyền lực này vẫn chỉ là một thằng nhóc.
“Nó là em trai cậu, nỡ sao?”
Mạnh Thành Lăng nghe vậy bất đắc dĩ nhếch môi cười nhạt. Phải! Nó là em trai anh, là đứa em cùng cha khác mẹ từ nhỏ đã chán ghét hiện thực. Vậy mà chỉ vì một người con gái lại sẵn sàng bỏ đi tất cả.
“Tôi không phải kẻ máu lạnh. Đây là do nó muốn, dù sao sống lại cuộc đời nó cũng chẳng có gì tốt đẹp!”
“Ghen? Hay buông bỏ?”
“Bác sĩ Tống, anh thử nói tôi biết kẻ ngoài mặt luôn trầm tĩnh như anh đã từng yêu cô ấy chưa? Đối với tôi, tình cảm trao đi không phải trò chơi. Anh không dám yêu Mẫn Tịch Nhan vì trong mắt anh chưa bao giờ có thứ tình cảm nào là thật lòng. Anh coi trọng sự nghiệp hơn tất cả, chẳng phải anh đồng ý giúp tôi và Lãnh Du Thần phẫu thuật cho Tịch Nhan cũng chỉ vì muốn sự nghiệp thăng tiến sao? Còn Lãnh Du Thần, anh ta là kẻ ngoài lạnh tâm không lạnh, người thừa kế gia tộc và Hạ Du chỉ có thể kết hôn với kẻ môn đăng hộ đối, một Mẫn Tịch Nhan làm sao xứng. Chúng ta đều giống nhau, nếu đã không dám đối diện thì chỉ có thể hủy hoại. Tôi không hủy hoại, Lãnh Du Thần không hủy hoại thì Mạnh gia, Lãnh gia cũng sẽ hủy hoại. Chi bằng tự tay khiến cô ấy thù hận bản thân không phải tốt hơn sao. Nhưng tất cả chúng ta đều không bằng một thằng nhóc.”
Tống Thiệu Khâm có chút không tin nổi nhìn sang Mạnh Thành Lăng. Vốn đã nghe danh từ lâu, đại thiếu Mạnh gia đa mưu túc trí, hiểm độc khó đoán. Nhưng thật không ngờ, tâm tư của hắn lại bị lật tẩy dưới mắt của một thằng nhóc mười bảy tuổi. Đúng là trong tâm hắn có tình cảm, nhưng thứ tình cảm nhỏ nhoi đó làm sao sánh được với sự nghiệp. Hắn có tham vọng! Chỉ là, một Khắc Hy nhỏ nhoi đã khiến hắn cảm thấy xấu hổ. Người được phép hiến tim chỉ có thể là người đã chết não hoặc không còn cơ hội sống. Chính vì cái lý lẽ đó, thằng nhóc này đã tự đâm mình vào xe ôtô. Tuy rằng may mắn không chết nhưng đại não tổn thương nghiêm trọng. Sau này có lẽ chỉ sống tiếp được đời thực vật.
“Tôi chỉ có thể ghép mắt của Khắc Hy cho Tịch Nhan. Còn về phần trái tim, nếu thật sự thay thế thì không chỉ Tịch Nhan mà ngay cả Khắc Hy cũng có thể mất mạng. Viên đạn cậu ghim vào tim cô ấy, tôi sẽ dùng một con chíp bảo vệ. Tuy rằng không được cả đời nhưng cũng giúp cô ấy sống tốt được vài năm.”
“Nếu được, hãy để cô ấy quên đi tất cả, kể cả bản thân từng là một Mẫn Tịch Nhan.”
...
Tịch Nhan mở mắt, màu trắng từ chiếc đèn trùm trên cao khiến cô khẽ nhăn mày. Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong không khí xen lẫn sự dịu nhẹ của oải hương tím. Cô đang ở bệnh viện, vậy chuyện hồi nãy chỉ là cô đang nằm mơ, mơ về một kí ức đã bị quên lãng của chủ thể.
Hai năm trước, sau khi bị Mạnh Thành Lăng cho người bắt cóc đánh đập, chủ thể đã bị Lãnh Du Thần hành hạ chọc mù mắt, Mạnh Thành Lăng giết chết bằng cái cách mà mãi sau này mới xuất hiện trong nguyên tác. Vậy là Tịch Nhan không phải được Khắc Hy cứu thoát, mà còn phải vào bệnh viện trở thành con chuột bạch cho Tống Thiệu Khâm. Mà cũng chính nhờ cái chết của cô, Lãnh Du Thần mới bước lên vị trí Tổng giám đốc của Hạ Du. Tống Thiệu Khâm trở thành bàn tay vàng của y học nhờ phương pháp kết nối giữa công nghệ và y học vào cứu người. (Nếu ta nhớ không nhầm thì cái này có rồi. Nhưng mà kệ đi) Vậy là kí ức của cô đã bị ai đó thay đổi. Đây là chuyện gì? Tại sao Tịch Kiều chưa từng kể cho cô biết, chẳng lẽ cốt truyện đã nảy sinh hiệu ứng?
Lắc nhẹ đầu, lại cảm thấy người có chút khó chịu. Vừa nghiêng sang, tử mâu xanh nhạt liền phản chiếu hình ảnh của Tống Thiệu Khâm đang ngủ gục bên giường. Khuôn mặt yêu nghiệt thường ngày đã mang theo một chút tiều tụy.
“Cô Mẫn, tỉnh rồi sao?”
Cô y tá mở cửa bước vào, thấy Tịch Nhan bất động nhìn nam nhân bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng, một phần cũng vì không muốn đánh thức kẻ vừa mới chợp mắt.
Cô Mẫn? Cái danh này cũng thật hay ho, không phải cao xa như Mẫn đại tiểu thư, chỉ giống như một cô gái bình thường. Nhưng vẫn là mang họ Mẫn, cô hình như không phải con gái ruột của Mẫn Thiên Ngạo, chỉ là đứa con gái rơi rớt được Triệu Thục Yến chiếu cố sinh ra. Vậy nên vẫn cảm thấy có chút huyễn hoặc.
Cô y tá nhìn ánh mắt Tịch Nhan, lại nghiêng đầu nhìn Tống Thiệu Khâm bên giường. Hiểu chuyện cười khẽ, không thể phủ nhận là cũng có chút ganh tị.
“Ngài ấy đã ở đây chăm sóc cô ba ngày rồi!”
Thật sao? Tịch Nhan cúi xuống nhìn Tống Thiệu Khâm vẫn ngủ gục bên giường. Vậy thì cô thật có phúc nhỉ? Đâu phải ai cũng có vinh dự được bác sĩ anh tài này không ăn không ngủ ngồi bên cạnh chăm sóc mấy ngày trời. Thật là cảm động, nhưng xin lỗi cô không phải thần tiên, không thể chỉ vì một chút tình nhỏ nhoi như thế này mà động lòng trắc ẩn. Đưa tay với ly nước trên khay thuốc của cô y tá, cô lạnh lùng tạt thẳng xuống mặt hắn ta.
Dòng nước mát lạnh dội vào mặt, Tống Thiệu Khâm giật mình tỉnh dậy. Đôi mắt lục bảo mệt mỏi ẩn hiện phía sau làn nước trong veo, sự buồn ngủ và tiều tụy cũng gần như bị rửa sạch. Cô y tá vẫn ngây ngốc nhìn, miệng cũng chưa thể khép lại đã thấy nam nhân anh tuấn mỉm cười nhìn Tịch Nhan.
“Em tỉnh rồi sao?”
Nói rồi dùng khăn lau sạch nước trên mặt, quay đầu lấy âu cháo nóng hắn vừa chạy xuống canteen bệnh viện mua. Múc ra bát, dịu dàng thổi một chút mới bưng đến bên giường.
“Cô ra ngoài đi, để tôi cho cô ấy uống thuốc!”
Đón lấy khay thuốc trên tay cô y tá, không cảm tình mở lời. Cô y tá tới lúc này mới bừng tỉnh gật gật đầu, trao khay thuốc cho hắn rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Tống Thiệu Khâm mỉm cười nhìn Tịch Nhan, không quan tâm đến vẻ mặt lạnh tanh của cô nâng bát cháo tới cạnh.
“Tịch Nhan, ăn chút gì rồi uống thuốc!”
“Bác sĩ Tống!” Lời nói phát ra khiến bàn tay nam nhân cầm bát có chút run rẩy. Tống Thiệu Khâm khó khăn nhìn Tịch Nhan, cái danh này có hàng vạn người gọi hắn, nhưng nghe từ miệng cô lại cảm thấy vô cùng xa lạ. Cổ họng khô khốc, một lời cũng không thể phát ra. Mà chính lúc này, đôi mắt xanh nhạt của nữ nhân quay sang hờ hững đối diện hắn, không mặn không nhạt hé môi.
“Cảm ơn anh hai năm trước đã cứu tôi!”
Cảm ơn mà lại giống như khinh bỉ. Khiến bát cháo trên tay Tống Thiệu Khâm rơi xuống đất vỡ choang. Sự khủng hoảng như lưỡi dao cùn từng nhát từng nhát chặt xuống dây thần kinh của hắn. Tất cả như dừng hoạt động, chỉ có nữ nhân ấy nhìn hắn nhẹ nhàng cười mỉa mai. Phải! Là nhẹ nhàng, không mạnh mẽ miệt thị, không vồn vã rẻ mạt lại đem đến nỗi đau tê tâm liệt phế.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Tống Thiệu Khâm, Tịch Nhan khẽ nhếch môi. Anh ta đang đau sao? Hay là đang sợ? Làm sao có thể! Người nên đau phải là cô, người máu lạnh từ nhỏ như anh ta làm gì biết đau. Kẻ nên sợ hãi cũng chỉ có thể là cô, dù cô có báo cảnh sát thì thế lực hùng mạnh phía sau cũng đâu khiến anh ta ngồi tù. Nhân tài của đất nước, bàn tay vàng của nền y học. Chẳng bao giờ mục xác trong gông.
Bây giờ thì cô đã hiểu tại sao mỗi lần gặp Tống Thiệu Khâm lại sợ hãi đến vậy. Lần đầu tiên gặp Lãnh Du Thần thần xác này không ngừng run rẩy. Thử hỏi, nhìn thấy những kẻ từng một lần giết mình, nhiều lần muốn hãm hại mình làm sao không sợ hãi cho được.
Hay cho câu không yêu được thì hủy hoại.
Cô nên khóc sao? Nếu được Tịch Nhan cũng rất muốn khóc, nhưng từ nhỏ tới giờ Lâm Di là một người rất khó rơi lệ. Hốc mắt ráo hoảnh, cuối cùng chỉ là nụ cười gắng gượng nở trên môi. Trên đời này, thứ bi ai nhất không phải là nước mắt, cũng không phải tiếng khóc. Thứ khiến người ta cảm thấy thương tâm nhất chính là khóc không được chỉ đành cười. Ôm thứ tình cảm huyễn hoặc suốt mấy năm trời, đến cuối cùng nhận lại cũng chỉ là oán hận chồng chất.
~*~
“Lệ Quân, đừng lo, Thiệu Khâm sắp tới rồi!”
Phùng Liêm Vĩ đặt hai tay vào vai vợ an ủi người phụ nữ của ông. Giang Lệ Quân nắm lấy một tay chồng cười khẽ, mặc cho trong lòng đang vô cùng nóng ruột. Hôm nay là ngày bà biết được hai đứa con gái nhà họ Mẫn ai mới thực sự là con gái của bà.
“Liêm Vĩ! Anh nói xem, Tịch Nhan và Tịch Du ai mới là con của chúng ta?”
“Anh không biết! Tịch Du ngoan ngoãn hiền lành, nhưng Tịch Nhan qua lần sinh nhật của Thành Lăng cũng không hề ăn chơi xa đọa. Nếu được anh rất muốn nhận cả hai đứa làm con.”
“Em còn muốn hỏi Thiệu Khâm một điều, cô gái lần trước giúp em che mưa cho hoa oải hương trong vườn tên là gì. Lần đó đúng ra em nên bình tĩnh hỏi cho rõ.”
“Không sao! Nếu thật sự cô gái đó là Tiểu Di thì nhất định sẽ có cơ hội gặp lại mà.”
Tống Thiệu Khâm dừng bước ngoài cửa nghe được tất cả. Cúi đầu nhìn tập hồ sơ trên tay, phượng mâu lục bảo trầm xuống sâu thẳm. Phùng lão gia và phu nhân có ơn rất lớn với hắn, nhưng hắn không muốn Tịch Nhan phải chịu khổ. Tốt nhất không nên để cô dính líu tới những người ở đây, kể cả người sẽ đối xử tốt với cô.
Suy nghĩ một hồi cũng quyết định mở cửa. Phùng Liêm Vĩ nhìn thấy hắn tươi cười ra mặt. Tống Thiệu Khâm đứng hình vài giây, từ khi gặp ông ấy, hắn chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này cười với ai khác ngoài vợ ông Giang Lệ Quân. Họ coi trọng kết quả xét nghiệm ADN trên tay hắn tới vậy sao.
“Thiệu Khâm, sao rồi!”
“Cô chú! Đây là kết quả. Mẫn Tịch Du... là Tiểu Di!”
...
Đợi hai bóng người đã đi khuất sau cách cửa màu trắng. Tống Thiệu Khâm ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt gai góc chăm chú nhìn tập tài liệu kết quả xét nghiệm ADN trên bàn.
“Mẫn Tịch Nhan quan hệ huyết thống với Phùng Liêm Vĩ: 0,0012%”
“Mẫn Tịch Du quan hệ huyết thống với Phùng Liêm Vĩ: 99,9999%”
Trầm tư một hồi lại vô thức chuyển hướng vào ngăn kéo phía dưới. Hắn làm vậy, là đúng hay sai?
~*~
Tịch Nhan hai tay hai giỏ hoa quả bước sang dãy bệnh viện đối diện. Chuỗi ngày nằm viện là những ngày tháng yên bình nhất của cô. Không phải lo ăn lo uống, không phải thức khuya dậy sớm cũng không phải vật lộn làm thêm kiếm tiền sinh tồn trong thế giới gian nan này. Tuy rằng có chút nhàm chán nhưng cũng được coi là an ổn.
Nằm viện đã gần nửa tháng, những vết thương trên người cũng đã dần lành lại. Tuy rằng cũng là nằm viện, nhưng lần này trái ngược với lần trước, mỗi ngày đều có rất nhiều người gửi hoa quả và thức ăn tới cho cô. Để nhiều trong phòng bỏ đi cũng phí, tất nhiên phải tìm chỗ “thanh lí“. Mà địa điểm tốt nhất chỉ có thể là khu viện nhi và viện dưỡng lão của người nghèo.
Bước vào chiếc thang máy nhỏ, khung cảnh bên trong móp méo đến tồi tàn. Trên trần lỗ chỗ thủng, miếng kim loại dày há miệng lộ cả sắt rỉ bên trong. Nói không quá, cũng là bệnh nhân trong bệnh viện nhưng phòng cô nằm vô cùng rộng rãi, nội thất và tiện ích còn nhiều hơn cả khách sạn năm sao thế kỉ hai mươi mốt. Như vậy cũng đủ biết, Tống Thiệu Khâm đã hào phóng chi trả như thế nào.
Nhưng là, cô đâu có bắt anh ta cho cô nằm bệnh phòng VIP, nếu muốn có thể ngay lập tức tống cô vào một căn phòng chật chội trong dãy bệnh viện này. Anh ta không thiếu tiền, cô cũng không phải hạng người cao thượng, mắc nợ là phải trả nợ. Vì vậy, không cần phải thấy ái ngại. Thay vì dai dẳng đuổi theo phía sau Tống Thiệu Khâm trả nợ chi bằng cô dùng số tiền đó mua thức ăn và quần áo cho Trình Nhã sẽ hữu ích hơn nhiều.
Mà nhắc đến mới nhớ, không biết Trình Nhã bây giờ ra sao? Hôm trước sau khi cô bị bắt, chỉ biết cô bạn đã dùng cây bút có tia lazer trước đây để chạy thoát, chuyện sau đó thì không rõ. Nhưng nghe nói khu trọ cháy rụi rồi, cô cũng không thể ngay lập tức xuất viện đi tìm cô bạn, Trình Nhã biết phải sống ở đâu. Thật lo lắng.
“Bà đi cái kiểu gì vậy?”
Phía trước xảy ra náo loạn, Tịch Nhan dừng bước từ xa hướng mắt nhìn. Giữa những bệnh nhân là Y Thiên một thân đỏ rực bó sát, tay trắng mịn đưa ra liên tục phủi phủi vết bẩn còn bốc hơi trên bộ váy đắt tiền. Chiếc túi xách hàng hiệu cùng giỏ hoa quả bị quăng sang một bên. Quả là hiếm khi có cơ hội chiêm ngưỡng nhan sắc diễm lệ của cô ca sĩ không thích ra đường này. Cô ta hình như đi thăm ai đó, không biết cái khu bệnh viện cũ nát này từ khi nào lại có phúc chăm sóc người thân của cô nàng.
Nhưng cái đó không còn quan trọng, vấn đề là ánh mắt sắc như dao của Y Thiên đang ghim thẳng vào bà cụ lủi thủi đứng bên cạnh. Bộ quần áo bệnh nhân dính đầy nước canh, phần cơm miễn phí của bệnh viện cũng theo khay tơi tả dưới đất.
Thật là, sao cái khung cảnh này lại có thể quen thuộc tới vậy. Đây chẳng phải một tình tiết được Tịch Kiều ngẫu hứng tung vào nhằm nâng cao phẩm hạnh tốt đẹp của nữ chính sao. Người ta đã mở màn xong rồi, cho cô hỏi, bao giờ búp bê thánh thiện Mẫn Tịch Nhan mới lộ diện?
“Bà có biết bộ đồ này đáng giá bao nhiêu tiền không?”
“Hai xu hả?”
Ngay lúc Y Thiên định lao tới thì đột nhiên bị cái đại bao nào đó chặn lại ở giữa. Doãn Đình chống hông trợn mắt nhìn, tuy phát triển bề ngang nhưng bề dọc vẫn có phần hạn chế. Đứng cùng cô ca sĩ Y Thiên lại càng không thể so sánh.
Tịch Nhan đang đứng im xem kịch, vừa nhìn thấy Doãn Đình cùng Phùng Minh lãng đã ra chen ngang kịch bản thì vội vàng nép vào góc tường. Cô cũng không hiểu vì sao phải trốn, hôm đó là tên nhóc kia kiếm cớ gây chuyện với cô trước, cô chỉ trả thù thôi. Nhưng tốt hơn vẫn không nên chạm mặt kẻ thù, nhất là khi bản thân đang trong hoàn cảnh thân tàn ma dại thế này.
“Mà không! Tôi nghĩ nó còn đáng giá hơn thể diện của cô!”
Một câu nói đơn giản như vậy lại khiến Tịch Nhan đứng trong góc phải phì cười. Như vậy chẳng khác gì xem thường thể diện của Y Thiên công chúa còn không đáng hai xu. Công nhận, rất có năng khiếu khinh bỉ người khác!
“Các người...”
“Cô Y Thiên, nếu không có việc gì làm phiền cô tránh đường. Chúng tôi còn có việc bận.”
Phùng Minh Lãng thản nhiên chen ngang lời, khiến Y Thiên tức tối ném bỏ chiếc khăn lau áo trên tay xuống đất xách túi xách bỏ đi. Cậu thản nhiên nhún vai, đợi cái bóng chảnh chọe của cô nàng đã đi khuất mới lộ mặt thật. Rút hãi tay ra khỏi túi quần, bước đến túm cổ áo Doãn Đình vẫn đang cười hớn hở với bà cụ nào đó lôi lại.
“Tôi không phải tới đây cùng cô làm người tốt. Mẫn Tịch Nhan tốt cuộc nằm ở phòng nào?”
Nói cậu biết xem, cô ta là bạn cái kiểu gì mà người còn lại nằm viện cả nửa tháng cũng không hay biết. Hại cậu ngày ngày tới trường tìm đều không thấy, còn tưởng nữ nhân kia chuyển trường. Ý tưởng trả thù đã chật cả não mà không có chỗ đem ra dùng.
“Cậu điên hả? Cậu tưởng đi bộ mười mấy vòng trong bệnh viện thế này em sướng lắm chắc. Cậu xem xem, mùi thuốc khử trùng nồng nặc, mỡ chảy hết rồi còn gì. Thế mà cô y tá trong bệnh viện có thèm thương tình mà tiết lộ đâu. Nạn nhân trong vụ hỏa hoạn hôm đó đã thấy hết rồi mà đâu có nhìn được mặt Tịch Nhan. Nóng cái gì mà nóng!”
Doãn Đình nóng máu vung tay xối một tràng vào mặt cậu chủ. Khiến máu nóng trong người Phùng Minh Lãng lại càng thêm sôi.
“Cô còn cãi. Ai kêu cô tới đây mà không chịu dò thông tin trước!”
“Thế ai kêu cậu tới đây cùng em?”
Doãn Đình vừa bỏ đi vừa cãi ngang với Phùng Minh Lãng, đợi tới khi không còn nghe thấy hai giọng nói to lớn kia nữa Tịch Nhan mới thở phào nhẹ nhõm. Thì ra cậu chủ của Doãn Đình là thằng nhóc đầu óc có vấn đề đó, và đáng sợ hơn là hai người bọn họ rủ nhau tới đây thăm cô. Cô tốt nhất nên trở về khu bệnh viện bên cạnh thì hơn.
...
Vừa về đến phòng đã thấy một trận náo loạn. Trước cửa phòng cô, người ra kẻ vào tấp nập, náo nhiệt như cái chợ chiều. Mỹ nữ chân dài chân ngắn của Quang Vu chẳng biết vì lý do gì mà hội tụ đông đủ cười tươi như hoa đứng chật cả cửa ra vào. Đặc biệt, còn có thêm hai hàng vệ sĩ đứng “lọc người” trước cửa.
“Xin xuất trình danh tính!”
Tên vệ sĩ vừa thấy dáng hình lùn tẹt của Tịch Nhan lướt qua thì đưa tay ngăn lại. Nếu cô nhớ không nhầm thì trong luật pháp thế kỉ hai mươi mốt không có ghi vào nhà của mình cũng phải khai báo danh tính với bảo vệ. Hay đây là điều luật mới của thế giới này?
“Mẫn Tịch Nhan!”
Ba chữ ngắn gọn mà xúc tích khiến không gian không một tiếng động. Những mỹ nhân phía sau nghe thấy cái tên này thì bĩu môi xem thường, chỉ riêng hai tên vệ sĩ là xanh mặt nhìn nhau. Chỉ ít phút sau liền thi nhau mở miệng.
“Mẫn tiểu thư, mời vào!”
Thôi khỏi đi. Tịch Nhan nhanh gọn lướt vào trong, cô rất muốn biết xem là ai chỉ trong thời gian ngắn cô bỏ ra ngoài đã có thể khiến phòng bệnh của cô thành cái “hộp đêm” nhanh tới vậy. Vừa đi được vài bước liền dừng lại, trước mặt là chiếc giường bệnh của cô bị kèm cặp bởi hai chiếc giường khác hai bên. Mạnh Thành Lăng cùng Lãnh Du Thần mỗi người một giường. Một người gác chân nằm ngả nghịch điện thoại. Một người ngồi khoanh chân tàn phá bàn phím laptop. Bên cạnh nào nho nào cam đầy cả đĩa. Thật sung sướng làm sao! Ở đây đã biến thành cái khách sạn luôn rồi.
Mạnh Thành Lăng và Lãnh Du Thần nhìn thấy Tịch Nhan thì không hẹn mà cùng nhau tạm ngưng mọi hoạt động trơ mắt nhìn. Biết làm sao giờ? Chẳng lẽ đưa tay vẫy với cô rồi hồn nhiên nói xin chào. Cho xin đi! Họ chưa phát bệnh.
“Cô Mẫn! Đây là hai bệnh nhân cùng phòng mới của cô, vì bệnh viện thiếu giường nên họ phải nằm tạm ở đây vài ngày.”
Tịch Nhan lạnh nhạt quay lại nhìn cô y tá vừa bước vào phòng, tử mâu xanh nhạt không muốn tia gợn sóng nhưng có trời mới biết cô đang muốn nổi điên đến mức nào. Bệnh nhân mới? Cho hỏi hai nam nhân sắc mặt hồng hào đây mắc phải bệnh gì? Lại còn bệnh viện thiếu phòng nữa. Ôi cho cô xin đi! Cho dù thật sự thiếu phòng thì cũng không đến lượt hai thiếu gia hiển hách này phải đi nằm chung phòng. Thật là nói dối trắng trợn.
Mà chính những suy nghĩ này không nói ra một câu đến phút cuối vẫn hiện gần hết trên mặt. Mạnh Thành Lăng liếc xéo nhìn Lãnh Du Thần khẽ thở dài. Anh vốn dĩ tới đây để thăm Tịch Nhan, nào ngờ lại đụng mặt tên hội trưởng Quang Vu rảnh rỗi này. Trùng hợp thăm bệnh cũng thôi đi, ngay cả chiêu khổ nhục kế giả bệnh cũng sao chép của anh. Được! Thù này anh nhất định sẽ trả!
Nghĩ đến đây, dung nhan tuyệt mỹ bất giác nhăn lại. Mạnh Thành Lăng khổ sở ôm bụng, chới với gọi cô y tá.
“Thuốc!”
Đúng là nam chủ kiệm lời, ngay cả đau bụng cũng chỉ nói ra một từ ngắn gọn. Tịch Nhan đưa mắt nhìn sang Mạnh Thành Lăng một cái, lát sau mặt vẫn là không chút biểu tình.
Mà Lãnh Du Thần bên này cũng thừa lúc Tịch Nhan quay đi đôi mắt hổ phách liền liếc xéo Mạnh Thành Lăng. Tên Mạnh thiếu gia vô sỉ, biết Tịch Nhan nằm viện ở đâu mà cũng không thèm báo cho anh một câu. Nếu không phải anh đã sai người canh trừng thì bây giờ anh ta đang ngồi đây giả vờ đau bụng một mình hưởng thụ ánh mắt quan tâm của Tịch Nhan. Không được! Không được! Phải chinh chiến công bằng!
“Tôi cũng cần thuốc!”
Có tiến bộ! Đã nhiều từ hơn Mạnh Thành Lăng, thành công khiến cô y tá hiểu ra vấn đề cùng ánh mắt Tịch Nhan cũng tò mò quay sang nhìn. Trong phút chốc, đôi môi cười thầm của Lãnh Du Thần hạ xuống. Biểu tình của cô lúc này có thể nói là thâm thúy tới mức nhìn không ra. Có phải nữ nhân này đã quá vô tình rồi không, nhìn thấy anh như vậy mà ngay cả một cái nhăn mày cũng không có.
“Nhưng tôi không phải y tá chăm sóc hai người!”
Vâng! Đây chính là câu trả lời. Không phải y tá chăm sóc tức là không có thuốc. Nói cách khác, phiền hai thiếu gia đây chịu khó tới khi bác sĩ đến.
“Để tôi!”
Tiếng nói phát ra từ bên ngoài thu hút ánh nhìn của mọi người. Bác sĩ gầy cao cùng y tá béo lùn bịt khẩu trang kín mít bước vào. khoảnh khắc lướt qua cửa, y tá béo lùn quay lại vẫy tay với học viên Quang Vu.
“Chào bạn học!”
Môi của Phùng Minh Lãng phía sau lớp khẩu trang khẽ cong nhè nhẹ. Nhìn quanh phòng bệnh đang đứng một vòng, nếu không phải hồi nãy liếc thấy Tịch Nhan đứng trong mép tường thì cậu làm sao biết được nữ nhân ấy lại nằm trong phòng bệnh thượng hạng thế này.
Đưa mắt nhìn hai nam nhân trên giường, mắt tím đăm chiêu híp lại. Nụ cười thâm hiểm như có như không trên khóe môi.
“Mạnh đại thiếu gia! Lãnh tổng! Đây là thuốc của hai người.”
Mạnh Thành Lăng vội vàng đón lấy lọ thuốc không có nhãn trên tay Phùng Minh Lãng, mở nắp đổ vài viên vào tay. Khẽ nhăn mày nhìn mấy viên thuốc trắng đục bên dưới lại ngẩng đầu khó hiểu nhìn tên bác sĩ trước mặt. Người này hình như anh không quen! Nhưng mà mặc kệ, có vẫn hơn không. Anh không muốn phải ngồi đây nhăn mặt giả đau bụng tới nửa đêm đâu. Nghĩ vậy liền ngoan ngoãn cho thuốc vào miệng uống.
Mà Lãnh Du Thần thấy hành động của Mạnh Thành Lăng cũng giật thuốc trên tay Doãn Đình, không cân nhắc muốn bỏ vào miệng.
“Đủ chưa?”
Nhẹ nhàng mà đủ sức công phá, một câu này khiến tất cả chìm xuống, số thuốc trên tay hai nam nhân cũng vì thế mà không đút vào miệng. Tịch Nhan đưa mắt nhìn hai người trên giường, sự khinh bỉ không một chút che giấu. Môi mỏng nhẹ nhàng nhả ra từng chữ. “Tôi hỏi các người diễn đủ chưa? Nếu đã diễn xong, xin mời các người rời khỏi phòng của tôi!”
Như vậy cũng đủ rõ, trò đùa của các anh đã bị lật tẩy. Họ nghĩ cô là trẻ con lên ba chắc, một vở kịch dở như vậy mà không nhận ra được cô đã không phải Mẫn Tịch Nhan.
Mạnh Thành Lăng nuốt nước bọt, khó khăn mở miệng.
“Tịch Nhan!”
“Đừng có gọi tên tôi!”
“...”
“Các người xứng sao? Mạnh đại thiếu gia, Lãnh tổng, các người nên nhớ hai năm trước đã từng giết tôi như thế nào. Tôi không phải con ngốc cho các người chơi đùa hết lần này tới lần khác, chơi chán lại xem như rác rưởi quăng vào thùng tái chế. Các người nghe cho rõ, tôi chỉ là một con người, không phải con robot đồ chơi. Sao hả? Các người đùa chán với Mẫn Tịch Du thì lại xoay sang tôi tìm kiếm niềm vui sao. Xin lỗi, con điếm dơ bẩn này không xứng với hai đại thiếu cao quý các người.”
Mạnh Thành Lăng như không tin nổi vào tai mình. Vội vàng bật xuống giường, bỏ luôn cả việc mình đang giả bệnh mà bước tới giữ tay cô. Thanh âm ứa nghẹn gắng gượng mãi mới ra lời.
“Tịch Nhan, em nhớ rồi sao?”
Tịch Nhan bất giác cười khẩy, vung tay đẩy người trước mặt tránh ra. Cảm giác như vứt bỏ một thứ rác rưởi không có giá trị.
“Nhớ? Tất nhiên phải nhớ chứ, tôi làm sao có thể quên được những người tôi coi trọng lại tàn nhẫn giết tôi. Nói tôi biết xem Mạnh thiếu gia, anh đã bỏ ra bao nhiêu tiền để khiến Tống Thiệu Khâm phẫu thuật tôi từ kẻ sắp chết mà sống lại? Còn Lãnh tổng, anh đã đầu tư bao nhiêu vốn cho cuộc kinh doanh tống tôi sang nước ngoài? Vốn đầu tư bị người ta hủy hoại mất trắng, các người có lẽ chẳng bao giờ ngờ tôi lại quay về phải không. Nếu đã có gan giết chết tôi tại sao còn phải thuê người khiến tôi mất trí rồi vẽ vào một mảng kí ức khác. Các người cũng biết sợ chết sao?”
“Tịch Nhan, hãy nghe tôi giải thích có được không...”
“Đừng có chạm vào tôi!”
Mạnh Thành Lăng run rẩy tiến lên vài bước nắm tay Tịch Nhan, giọng điệu cầu khẩn vừa thốt ra đã bị cô dập tắt. Từng đốt ngón tay trắng bệch bóp vào nhau. Anh phải làm gì đây, dù nói với cô ngàn vạn lần anh đã hối hận, chuyện năm đó là anh đã làm sai thì cũng có ích gì nữa đâu. Cô không muốn nghe anh giải thích.
“Tịch Nhan...”
“Mạnh thiếu gia! Lãnh tổng! Đã hết giờ thăm bệnh, mời anh về cho!”
Vừa muốn nói tiếp Phùng Minh Lãng miệng vẫn bịt khẩu trang đã tiến tới ngăn Mạnh Thành Lăng. Khẽ thở dài nhìn hoàn cảnh trước mặt, dù không hiểu ở đây đang xảy ra chuyện gì nhưng cậu thật sự rất muốn băm tên thiếu gia cố chấp này cùng Lãnh Du Thần vẫn im lặng nãy giờ bên kia ra mấy chục mảnh. Có điều, cái lỗ tai của cậu cần được giải thoát, hơn nữa đây là bệnh viện không phải cái chợ. Nói gì thì nói, không nên ở đây tranh luận, tốt nhất nên để Mẫn Tịch Nhan ở một mình. Giờ phút này hai người họ nên về thì hơn.
Có lẽ không phải chuyên gia nhưng cậu biết người thông minh như hai thiếu gia đây hiểu được lời cậu nói. Đôi đồng tử xám tro co rút, Mạnh Thành Lăng nhắm mắt che đi sự hỗn loạn cùng sợ hãi bên trong. Quay đầu lại, anh lê từng bước chân như người kiệt sức rời đi.
Lãnh Du Thần nghe rồi, ánh mắt vẫn không nửa giây rời khỏi dáng người gầy gò của Tịch Nhan. Anh tuy không phải kẻ cố chấp như Mạnh Thành Lăng, cũng không phải không hiểu được lời của tên bác sĩ giả kia. Nhưng thật sự, anh rất sợ bỏ đi rồi sau này cô sẽ không muốn nhìn thấy anh nữa. Đúng là trước đây anh đã yêu Tịch Nhan, nhưng vì chức vụ Tổng giám đốc của Hạ Du mà sẵn sàng buông bỏ. Đối xử với cô tàn nhẫn, rồi khi nhìn thấy được sự sa đọa của cô chỉ là lớp vỏ bọc lòng lại rung động. Không được, anh phải nghĩ cách để cô không hận anh nữa. Vậy thì một nữ nhân vô tâm vô phế như thế này coi trọng cái gì?
Xoay đầu theo bước chân cũ của Mạnh Thành Lăng mà bỏ đi. Doãn Đình tháo khẩu trang nhìn theo hai dáng người đã khuất sau cửa. Quay lại huých tay Phùng Minh Lãng ngẩng đầu hỏi.
“Cậu chủ! Hồi nãy cậu cho họ uống thuốc gì vậy?”
Phùng Minh Lãng thâm trầm nhìn đôi mắt long lanh của Doãn Đình, vài giây sau môi bạc bật mở, nhả ra hai chữ khiến mặt người đối diện đen xì.
“Thuốc xổ!”
Phải! Là thuốc xổ, đã vậy còn là thuốc xổ loại nặng. Vỉ thuốc đó cậu vốn dĩ chuẩn bị riêng cho Tịch Nhan, nhưng hai tên thiếu gia này đáng ghét hơn nên cho dùng tạm. Cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là đại công dụng có thể sẽ giúp hai thiếu gia đây ngồi canh cái nhà vệ sinh nguyên đêm. Nhưng thuốc còn chưa kịp uống đã vung vãi dưới đất rồi. Có biết cậu phải tốn bao nhiêu tiền mới mua được không hả, Tịch Nhan thật biết chọn lúc mở lời.
Quay lại nhìn Tịch Nhan như người vô hồn ngồi trên giường, Phùng Minh Lãng khẽ thở dài. Dù rất muốn trả thù nhưng đồng thời cậu cũng muốn biết nữ nhân này che giấu thứ gì trong tâm. Bước thêm vài bước tới túm cổ Doãn Đình cùng cô y tá không hiểu mô tê gì lôi đi, cậu nhẹ giọng.
“Đi ăn thôi! Tôi đói rồi!”
Cửa phòng đóng lại, Tịch Nhan thẫn thờ ngồi im. Nhếch nhẹ môi bật cười, chính là trông còn khó coi hơn khóc. Cô căn bản từng nghĩ tất cả chỉ cần nhẫn lại. Nếu càng cố phản kháng trốn tránh sẽ chỉ càng khiến những sự việc liên quan đến chủ thể càng thêm nghiêm trọng. Nhưng sự thật thì cô đã sai, họ không phải là những kẻ biết điều. Cô càng lùi lại chỉ khiến họ có thêm khoảng trống mà bước tới dồn cô vào đường cùng.
Thật ra Tịch Nhan vẫn nên nói cảm ơn Mạnh Thành Lăng và Lãnh Du Thần mới phải. Một người chọc mù mắt cô, cũng là khiến cô không thể tiếp tục nhìn đường mà chạy theo lối mòn vẫn luôn nghĩ rằng cuối đường là hạnh phúc. Một người ghim đạn vào tim cô, cùng lúc đó đập vỡ thứ tình cảm dại khờ cô luôn ảo tưởng là tình yêu thuần khiết.
Mạnh Thành Lăng đau? Lãnh Du Thần đau? Vậy xin hỏi họ đau như thế nào, nỗi đau đó có sánh bằng cô không? Cái gì gọi là đau như xé lòng? Cái gì gọi là đau như tróc da lóc thịt? Tất cả chỉ là giả dối, là sự tàn bạo của con người mà ra.
Hết rồi! Cô dù cho rất muốn báo thù nhưng ngoài ngồi đây nhìn cô còn có thể làm gì. Báo cảnh sát? Chi bằng nói Mạnh gia và Lãnh gia bỏ một số vốn khác cho quân đội sẽ hữu ích hơn. Cuộc sống của Mẫn Tịch Nhan, cô thay thế còn bi thảm hơn trước.
Ting!
Chuông báo tin nhắn từ chiếc điện thoại màu trắng đắt tiền trên bàn làm cô chú ý. Đây không phải của cô, Lãnh Du Thần và Mạnh Thành Lăng lại càng không phải. Theo cô biết, ác quỷ không bao giờ thích màu trắng. Chú mục nhìn một hồi cuối cùng cũng nhấc lên xem.
“Ba mẹ của Lâm Di chết rồi!”
Tròng mắt gắt gao phản chiếu toàn bộ dòng chữ trên màn hình. Tịch Nhan vội vàng mở hộp thư, tất cả những đoạn hội thoại bên trong khiến cô đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất vỡ tan.
Tống Thiệu Khâm vội vã chạy đến phòng Tịch Nhan, hồi nãy khi vào tới đây nói chuyện với Mạnh Thành Lăng và Lãnh Du Thần hắn đã sơ ý bỏ quên điện thoại. Sẽ chẳng có gì quan trọng nếu trong đó không lưu những đoạn nói chuyện của hắn và người ấy.
Vừa tới cửa đã nhìn thấy một màn trước mặt. Hắn khổ sở bước từng bước đến bên giường bệnh.
“Tịch Nhan!”
Tịch Nhan nghe gọi ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười, trên gò má là dòng nước nóng hổi.
“Tống Thiệu Khâm, hay tôi nên gọi anh là... Mục Cảnh Kha?”
.....................................
Nữ phụ thế kỉ 31
Búp bê Mù
Cảm ơn đã đọc!
......Sẵn sàng nhận gạch đá......
Tính cho Doãn Đình với Phùng Minh Lãng vào để giảm bi kịch. Giờ đọc lại thấy nhắng.
Xin lỗi vì sự chậm trễ này!