- Lỗi là do cô cô nói đi.
J.K mặt nhăn nhó đẩy đẩy bả vai Lala.
- Anh không có nghĩa khí nam nhi sao? Vào cùng tôi có chết ai đâu. Mặt anh là mặt con khỉ à?
Lala trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nói. Cả tổ chức này ai chẳng biết chủ tử sủng cô ấy a chỉ có điều chủ tử không biết mà thôi.
- Cô điên à? Cô muốn đi châu Phi, muốn đến hang ổ bọn ma nghiện nhưng tôi không muốn a. Tôi càng không muốn đi khai thác khoáng sản đâu a!
J.K cười giả lả, hoàn toàn mất đi vẻ thư sinh vốn có. Lala hừ lạnh
- Anh sẽ không đi châu Phi đâu. Tôi nghĩ anh sẽ không phù hợp đi đến đó nên...
- Thật sao?
J.K nghi ngờ, ai phạm lỗi đều bị Vân Luật đày đi đến đó cơ mà.
- Đúng vậy, ngài ấy sẽ điều anh đi Bắc Cực. Với tài y học của anh cùng với thân phận nhà địa chất thì không nghi ngờ gì Bắc Cực sẽ là nơi phù hợp. Vì anh đến châu Phi chỉ tổ làm ánh hào quang của anh bùng cháy lên mà thôi.
Lala khinh thường liếc mắt, J.K căm tức
- Cô...
Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng J.K, cánh cửa phòng của vị chủ tử của bọn họ bất ngờ mở rộng. Vân Luật cau mày nhìn hai thuộc hạ dưới trướng mình.
J.K cùng Lala giật mình liếc nhìn nhau, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
- Chủ..... Chủ tử....
- Hai người các ngươi đứng đây làm gì?
- Chủ tử... Là Lala có việc nhưng cô ấy... ách... lại kéo tôi đến đây!
J.K hoàn toàn không có tiết tháo chạy trốn đi mất để lại ánh mắt căm hận của cô nàng sau lưng.
- Hahaha... Chủ...
Lala cười ngặt nghẽo, trong lòng không ngừng liệt 18 đời tổ tông của J.K
- Vào đi
Vân Luật nhướn mày ra lệnh. Cô nàng thầm chà sát hai tay, chủ tử thật lạnh nga~~ không biết khi ở bên Huyết Ảnh một nóng một lạnh sẽ thế nào a. Chủ tử sẽ thỏa hiệp sao? Lala chợt thầm nghĩ, chắc với bản lĩnh của cô ấy thì cùng lắm một là chủ tử bị đạp xuống giường hay là hai là cô sẽ không thể xuống giường mấy ngày???
- Có chuyện gì sao?
Vân Luật cau mày nhẹ nhàng dò hỏi. Lala lặng lẽ hít sâu một hơi để lấy dũng khí kể lại toàn bộ vụ việc.
- Ách... Ách... Chủ tử... là như thế đó!
Xong rồi xong rồi. Tạm biệt những lọ thuốc bé yêu, tỷ sẽ phải ra đi tại đây a.
- Ách... Chủ tử, tên J.K đó hắn cũng có lỗi a. Hắn không rõ nhiệm vụ còn giao cho cô ấy
"Anh trai, anh dám để tôi một mình đối mặt thì anh cũng không có quả ngon để ăn đâu. Tôi có đi châu Phi thì anh phải đi Bắc Cực!!"
Lala càng cúi thấp đầu khi nhìn ánh mắt càng ngày càng lạnh tanh của Vân Luật.
- Các người làm việc kiểu đó sao?!
Vân Luật phẫn nộ đập bàn quát lớn
- Tôi thật sự không cố ý mà chủ tử...
Lala rưng rưng mắt như sắp khóc. Vân Luật thầm thở dài xoa bóp thái dương.
- Cô ấy đi bao lâu rồi?
- Đã hơn 1 ngày rồi... ngạch...
- Khi nào nhiệm vụ này kết thúc ngươi với tên kia nhận hình phạt đi.
Lời nói của hắn như đày Lala vào bóng tối. Vân Luật rời đi để lại một con người đang ngồi trong góc tường vẽ vòng tròn trồng nấm.
- Thật bất công mà! Tôi cũng là một mỹ nhân cơ mà.
Lala bĩu môi
...
- Nhất?
Vân Luật bước vào căn phòng chứa vũ khí, song còn triệu hồi cảnh vệ trong bóng tối.
Một bóng đen xuất hiện hóa ra là một nam nhân trẻ tuổi toàn thân là một màu đen.
- Lập tức tìm kiếm tung tích của cô ta đồng thời không được để bọn người kia biết đến sự tồn tại của Huyết Ảnh, cô ta mà có chuyện gì thì về đây tự bắn vào đầu mình đi.
- Vâng
VÂn Luật lựa chọn những khẩu súng tiện lợi nhất, khoác lên aó khoác rời đi. Đôi mắt như chim ưng lạnh lẽo đến đáng sợ.
- J.K cậu có 10 phút xuất hiện tại cổng của căn cứ.
- "Ngạch... Vâng thưa chủ tử"
J.K thật sự muốn khóc a
- Lôi cả Lala đi cùng, tôi cần thuốc độc của cô ta.
- "Vâng"
J.K lập tức mỉm cười khi có người cùng chung hoạn nạn vơí mình.
Đôi chân dài của hắn bước nhanh đi theo trong lối đi của căn cứ.
...
"- Ngạo Vũ! Ngạo Vũ! Tỉnh dậy a! Tôi không thể để anh chết a"
"- Đừng chết, anh mà chết thì tôi làm sao đây?"
"- Vũ..."
- A Vũ!
LOng Ngạo Vũ bật người tỉnh dậy, từ lúc hắn trong cơn mê thức tỉnh đến tận bây giờ hắn đều nằm mơ bên tai hắn vang vọng một giọng nói nhẹ nhàng.
Hắn chỉ nhớ được hình như hắn chỉ luôn... bên cạnh Hạ Thanh? Hắn đã đi tìm Hạ Thanh nhưng khi tìm được Long Ngạo Thiên đã rất tức giận, thất vọng lắc đầu khuyên can hắn mà bọn họ cũng khinh thường trào phúng nói lời độc địa. Long Ngạo Vũ chối bỏ sự trống vắng trong lòng dù đã tìm được và bảo vệ Hạ Thanh nhưng hắn vẫn cứ trống vắng không hề vui vẻ gì ngược lại mỗi đêm vẫn thoáng qua tai một giọng nói nghẹn ngào, trong mỗi giấc mơ có một cô gái luôn đứng ngược với ánh sáng không thể thấy rõ dung mạo của cô hắn chỉ biết cô rất đẹp...
"- Anh trai, tôi thật không ngờ anh chưa bao giờ rút ra được bài học như lần trước sao?"
"- Quá ngu ngốc, ngu ngốc hết cả phần thiên hạ"
Bạch Hàn Dương cười trên nỗi đau của người khác rất vui vẻ.
"- Xem ra lịch sử sẽ lặp lại một lần nữa"
Thượng Quan Mặc bật cười.
"- Được, ngươi cứ để cô ta nép dưới cánh chim của mình đi một ngày nào đó tôi chỉ sợ cô ấy sẽ không bao giờ mở rộng vòng tay mỉm cười với anh"
Sở Hiên bất lực lắc đầu
"- Đừng để cô ta quay lại cắn ngược lại anh mà liên lụy đến chúng tôi"
Dạ Diễm khinh bỉ quay người
Từng lời nói một không dừng lại mà cảnh báo Long Ngạo Thiên. Hắn đột nhiên sợ hãi trong lòng. Cô ấy? Một lần nữa sao?
Hắn hoàn toàn mù mịt về tương lai phía trước.
---------------------
Chúc mừng năm mới:))hôm qua mình định đăng rồi mà cuối cùng lại ngủ quên. Khụ... xin lỗi các bạn.
Mà mình cũng xin nhắc lại lần nữa đây là truyện NP nó đã mang tính cẩu huyết rồi mà cũng không phải 1vs1 thì đừng nói rằng nữ chính không sạch. Vì là NP mà cũng là thịt văn nên không thể thiên vị cho 1 nam chủ. Ai dị ứng với loại truyện này thì đừng nên đọc rồi nói này nọ:vv văn phong của mình cũng chẳng tốt như những t.g kia đâu nên đừng so sánh với cả mình chỉ nhận ý kiến đóng góp không nhận lời lẽ bất lịch sự ạ
Truyện đúng là cẩu huyết thật:))) t.g đang suy nghĩ xong VL rồi tiếp ai để bên cạnh LHT để cô yêu đây???? VL chắc chắn có H cho riêng mình anh rồi:))) Truyện kia chắc tạm thời mình chưa đang chap ms vì... bí ý rồi...
*Trailer:
- Không sao, sẽ không sao mà Hy Hy! Đừng ngủ!
Vân Luật run rẩy ôm chặt cô vào lòng, sợ hãi hôn nhẹ lên trán cô, vuốt tốc cô dịu dàng, hắn không chú ý máu tươi đã không ngừng thấm ướt quần áo cả hai.
- Chủ tử... ngài nên bình tĩnh. Ngài hãy để J.K trị liệu cho cô ấy. Ngài cũng bị thương kia mà.
Nhất thở dài lên tiếng nhưng Vân Luật không nghe thấy lời của hắn ta