Lục Hy Tuyết bị bao vây bởi thuộc hạ của Cố Minh Hạo, cô hừ lạnh, không dám khinh thường đối phương vì nếu Cố Minh Hạo đã đem người tới đối phó với Sở Hiên thì chắc chắn không phải là người đơn giản. Cố Minh Hạo và Sở Hiên kẻ phùng địch thủ. Cô nhếch môi, kế hoạch trốn thoát dần hình thành. Lục Hy Tuyết xoay người công kích đám thuộc hạ, bọn họ kinh ngạc, tinh thần căng thẳng phòng bị đối phó. Lục Hy Tuyết bất cẩn bị 1 trong đám thuộc hạ ấy đánh đập vào cánh cửa, cô nhịn xuống đau đớn rồi nhanh nhẹn mở cửa chạy đi. Cô là cố ý để bị đánh nếu không sẽ khó khăn tiến ra cửa. Cố Minh Hạo và Sở Hiên dừng lại đuổi theo, bọn hắn cau mày, mắt lạnh liếc về phía thuộc hạ
Lục Hy Tuyết chạy nhanh về phía thang máy, cô khẩn trương đóng cửa. Cố Minh Hạo và Sở Hiên đuổi kịp tới nhưng thang máy đã bắt đầu di chuyển, nhìn số tầng thang máy đi xuống liền vòng ra lối thoát hiểm. Lục Hy Tuyết cười lạnh nhìn bọn hắn, cô lại ấn thêm 1 số
“Ting”
Lục Hy Tuyết bước ra từ thang máy, cô lắc đầu
- Đúng là dễ bị lừa
- Lừa sao? Em đi lừa ai vậy Tuyết?
1 giọng nói lạnh nhạt từ đằng sau lưng cô, cô sững sờ quay người lại, nam nhân nở nụ cười thanh nhã thoát tục hiện ra trước mắt, cô kinh hãi lắp bắp
- Bạch... Bạch... Hàn Dương?
- Em còn nhớ tên tôi sao?
BẠch Hàn Dương hừ lạnh, hắn tiến từng bước đến gần cô, đôi mắt đen láy vừa tức giận vừa có ý cười nhìn cô nhưng Lục Hy Tuyết chỉ cảm thấy lạnh sống lưng
- Sao anh biết tôi ở đây?
- Em nói xem?
Bạch Hàn Dương nhướn mày nhếch môi, Lục Hy Tuyết thầm nuốt khan, tại sao trái đất lại tròn như thế chứ?
Bạch Hàn Dương nhíu mày, hắn ôm lấy cô nấp vào 1 căn phòng nhỏ hẹp, tiếng bước chân dồn dập càng gần, Bạch Hàn Dương liếc mắt qua khe cửa, Cố Minh Hạo và Sở Hiên đang kích động tìm kiếm xung quanh thì 1 tên thuộc hạ đi cùng đi vào phòng 2 người đang nấp, nhưng 1 tên thuộc hạ khác gọi lại
- Đi thôi, Các Chủ ra lệnh rút rồi
Đợi bọn hắn đi xa Lục Hy Tuyết mới thở dài nhẹ nhõm, Bạch Hàn Dương mỉm cười nhìn người trong lòng, hắn cúi xuống bên tai thì thầm
- Bắt được em rồi
Hắn cắn nhẹ tai Lục Hy Tuyết, cô rùng mình
- Buông tôi ra Bạch Hàn Dương
Cô lập tức giãy dụa, tên này chính là sói 2 mặt, 1 mặt hắn thanh nhã cao quý còn có vô hại tưởng chừng như hắn không có chút gì nguy hiểm, 1 mặt phong lưu lãnh khốc tà ác
Bạch Hàn Dương càng ôm chặt cô hơn, hắn cười tà
- Xem ra nơi đây cũng hợp quá chứ
Lục Hy Tuyết hóa đá, hắn muốn làm gì? Bạch Hàn Dương thở dài, hắn rất muốn ăn cô vào bụng nhưng giờ chưa phải lúc
Bạch Hàn Dương mặc cô giãy dụa mà bế xốc cô lên đề phòng nhìn xung quanh đợi cho bọn Sở Hiên đi khỏi rồi ôm cô rời khỏi nơi đấy
Lục Hy Tuyết khó chịu, cô phản kháng lại nhưng khác với vẻ ngoài ưu nhã của hắn thì sức hắn hoàn toàn ngược lại
- Bạch Hàn Dương, buông ra, tôi không đi đâu hết, anh đừng kéo tôi theo cùng
Lục Hy Tuyết nhanh như chớp nhấc chân hướng về phía hắn lại bị hắn tóm lấy
- Lục Hy Tuyết, không phải chỉ riêng mình em là vào luyện ngục đâu
Lục Hy Tuyết kinh ngạc, hắn biết sao?
- Đúng tôi biết, tôi cũng rất bất ngờ trước em đấy, chỉ trong vòng 1 năm mà em có thể hoàn thành
- Anh... muốn gì?
Lục Hy Tuyết híp mắt lạnh giọng, Bạch Hàn Dương nhướn lông mày
- Em hãy hủy bỏ hôn ước với Dạ Diễm và lập hôn ước với tôi
Lục Hy Tuyết cau mày, cô cười lạnh
- Làm sao đây? Tôi không hề yêu anh
Bạch Hàn Dương nghe cô nói xong bỗng chốc lạnh lẽo hẳn đi, không còn vẻ thanh nhã mỉm cười mà đã thay đổi, cúi người xuống nói bên tai cô
- Vậy thì tôi e rằng em sẽ thay đổi thôi Lục Hy Tuyết
Cô rùng mình, con người thật của hắn đây rồi
================
SỞ Hiên đã nửa ngày tìm kiếm Lục Hy Tuyết nhưng vẫn không có kết quả, hắn chạy khắp nơi mong có thể thấy cô
- Tuyết, em đâu rồi?
Sở Hiên điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Lục Hy Tuyết nhưng cô không hề xuất hiện
- Aaaaa...
Hắn gầm lên, thở dồn dập để kìm nén cơn giận, hắn không tìm thấy cô thì có nghĩa cô đã bị nam nhân khác bắt đi
===============
- Sao rồi? Vẫn không có tin gì sao?
Đồng tử tím lãnh khốc nhìn thuộc hạ đang quỳ, hắn híp mắt lại sắc bén hướng về phía tên thuộc hạ, bóng tối bao trùm lấy hắn, đôi mắt tím mê người lạnh lẽo như băng, quanh thân là khí thế cường hãn sát khí vây quanh. Hắn như chúa tể bóng đêm âm thầm hành động, 1 tia sáng ẩn hiện mắt hắn, Dạ Diễm cười lạnh
- Vậy thì đành giao chiến với Bạch Lâu thôi
Dạ Diễm khẽ liếm khóe môi, hắn khoác áo rồi rời khỏi Dạ thị, hắn giờ đây mang đến cảm giác rét run kinh sợ và cũng như sau lưng hắn, đôi cánh ác ma dang rộng trong bóng đêm, âm thanh âm trầm vẫn vang vọng
- Long Ngạo Vũ sao?
Nam chủ thứ hai hắc hóa thành công
-----------------------
HẮc hóa là trở nên tàn nhẫn đấy, biết nói sao đây, là trở nên đáng sợ hơn trước, không còn đơn giản là 1 con người mang theo vẻ tàn nhẫn khát máu. Đây chỉ là yếu tố thêm phần phụ cho truyện, thật ra có 5 chương cuối rồi -,- giờ chỉ cần viết rồi ráp vào thôi
Thật ra tác giả không ưu ái nhiều cho LNV hay DD đâu:))) mà là 1 nam chủ khác, 1 người không ai nghĩ đến:))
Sau này sẽ có bất ngờ mà không biết đến lúc đó có bị ném đá không:( bởi đọc xong sẽ ức chế thay cho LHT:))
*Trailer:
- Đây là đâu?