Chán
---------------------
Sáng hôm sau Lục Hy Tuyết vẫn đến trường đều đặn. Vừa bước vào
lớp vẫn là dãy cuối kế bên cửa sổ. Không bao lâu sau bóng dáng tiêu sái ôn nhu như ngọc xuất hiện, còn ai khác ngoài Tiêu Thư
Ly. Cô vẫn như cũ đọc sách, Tiêu Thư Ly ngồi xuống kế bên cạnh
cô cười như gió xuân
- Hy Tuyết, đã lâu không gặp
Trôi
qua 1 tuần không gặp được cô cứ như hàng thế kỉ trôi qua, đáng
tiếc người con gái vô tâm trước mắt này không hề nhớ hắn vì
vốn dĩ cô chưa có tình cảm gì với hắn cả. Đang định nói câu
tiếp theo thì chuông điện thoại cô reo lên, là 1 bản ballad dịu
nhẹ, Lục Hy Tuyết mở máy nghe, Tiêu Thư Ly ngồi ngay kế bên cạnh đều có thể nghe được tất cả. Đầu dây bên kia không biết có 1
nam nhân khác bên cạnh cô, giọng nói ấm áp dịu dàng. Lục Hy
Tuyết mỉm cười, Tiêu Thư Ly ngạc nhiên, đây là nụ cười thật sự
của cô? Và đó là câu trả lời chính xác, nụ cười chân thật
càng làm tăng dung nhan hoàn mỹ trong vạn người
-”Bảo bối, em khỏe không? Có nhớ anh không?”
Đầu dây bên kia là tiếng cười nhẹ, hắn vui vẻ cùng có yêu thương.
Long Ngạo Vũ có ngạc nhiên vì nụ cười của hắn đều xuất phát
từ tâm và cũng là lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm qua
ngoại trừ đối với Long Ngạo Vũ mà cũng chỉ là thỉnh thoảng
hắn mới cười trước mặt anh trai này. Long Ngạo Vũ dù dùng đầu ngón chân cũng biết đó là ai, ngoài nữ nhân ở Tân Thắng lần
trước còn là ai?! Long Ngạo Vũ có mừng cho em trai mình vì
cuối cùng cũng tìm được một nữ nhân mà hắn toàn tâm toàn ý
đối xử. Nhưng có lẽ hắn không biết được rằng 1 thời gian sau
hắn lại nở nụ cười cay đắng, cô gái mà hắn yêu cũng chính là cô gái em trai hắn yêu nhưng cô gái đó đều chán ghét anh, phải
là chán ghét và những lời nói thốt ra từ miệng ngọc, ánh
mắt lạnh lùng cười nhạo cùng khinh bỉ hắn hiện lên trong huyết mâu kia, nụ cười thì chưa bao giờ dành cho hắn mà chỉ luôn là
cái nhếch mép như có như không vậy mà cô lại ấm áp, cười rạng rỡ bên cạnh em trai hắn, không biết bai nhiêu lần trái tim hắn
vỡ tan lại từng ngày từng ngày âm thầm lặng lẽ vá lại nó,
trên môi kia mím lại, ánh mắt đau đớn, đỏ lên kìm nén giọt lệ
rơi xuống, trách sao được, là do hắn cả mà thôi có trách cũng
trách chính bản thân qúa ngu ngốc, tự cao lại luôn hiểu lầm cô. Vì thế mà hắn không biết ngay ngày tại Tân Thắng lần đầu tiên hắn thấy cô cũng là sự bắt đầu chuỗi ngày đau khổ, con đường truy thê đầy chông gai của hắn. Long Ngạo Thiên hoàn toàn không
để ý gì đến Long Ngạo Vũ mà hắn vẫn thâm tình nói chuyện
- Khỏe a. Ngạo Thiên, gọi có gì không?
Lục Hy Tuyết mỉm cười, cô nhìn ts ngoài cửa sổ, giọng nói không
còn lạnh lùng xa cách như thường lệ mà ngược lại càng dịu
dàng, ngọt ngào như một bản tình ca đầy xúc động. Tiêu Thư Ly
bên cạnh bất ngờ, hắn nghiến răng, hai tay nắm chặt thành quyền nổi đầy gân xanh, đôi đồng tử thường ngày như mặt hồ thu không
gợn sóng mà giờ đây lại co rút hiện lên những tia máu, ngọn
lửa nóng rực trong mắt và cả người đều là sát khí đáng sợ
khiến không ít người lui ra. Lục Hy Tuyết không phát giác bởi cô đang chìm đắm vào cuộc trò chuyện với Long Ngạo Thiên. Tiêu Thư Ly hít sâu một hơi để bình tâm lại, nhưng giờ đây lòng hắn
lạnh đi, có ai có thể cho hắn biết vì sao cô chưa bao giờ nở
nụ cười đó? Chưa bao giờ nói với giọng nói đó với hắn (e bk
nè :vv )? Có lẽ không một ai có thể trả lời được câu hỏi này
ngoại trừ Lục Hy Tuyết và có ai biết lòng hắn cứ như đang ở
Nam Cực không? Câu trả lời là không (phũ :vv). Long Ngạo Thiên
hẹn tối nay cùng ra ngoài với hắn, cô cũng vui vẻ đồng ý
Mắt Tiêu Thư Ly hiện lên tia sáng, hắn nghe được toàn bộ cuộc đối
thoại mà, tối nay 7h tại Tân Thắng sao? Khẽ nhếch môi. Tiêu Thư
Ly lập tức nở nụ cười câu nhân
- Hy Tuyết.....
Và cứ thế một vòng tuần hoàn như bao ngày Tiêu Thư Ly bắt chuyện,
Lục Hy Tuyết im lặng nghe giảng và hôm nay Cố Minh cũng không
xuất hiện dường như hắn đang lặng lẽ hành động bởi 1 kế hoạch nào đó. Lục Hy Tuyết tâm trạng hôm nay không tệ, cô liền trở
về Lục gia tắm và chuẩn bị cho cuộc hẹn. Vừa xong đúng lúc
trước cửa Lục gia xuất hiện 1 chiếc BMW màu trắng, Lục Hy
Tuyết cứ nghĩ là Long Ngạo Thiên hóa ra đến khi một đôi chân
dài thẳng tắp bước ra, mái tóc màu bạc óng ánh phong lưu hào
hoa, lam mâu đầy ý cười như biển cả rộng lớn, khóe môi nhếch
lên thành nụ cười bán nguyệt, một thân tây trang màu bạc lịch
lãm, còn ngoài ai khác nổi tiếng khắp nơi không người không
biết là đế vương làng giải trí Thượng Quan Mặc kia chứ. Bước
xuống xe, Lục Hy Tuyết nhìn người kia có hụt hẫng lại có buồn phiền cùng căm phẫn khi nhớ đến ngày hôm đó, cư nhiên hắn không hề buông tha cho cô. Trong lòng hỏi vì sao? HẮn lạnh nhạt với
cô lắm mà chắc cũng vì hứng thú nhất thời nhưng cô không biết
là trí óc nghĩ thế nhưng trong tâm lại chỉ có mình cô biết
rằng hắn thật sự thương cô. Lục Hy Tuyết cắn môi cau mày mà hừ lạnh. Thượng Quan Mặc đến trước mặt cô mỉm cười
- Tuyết, anh về rồi
Một câu nhẹ nhàng, ý tứ rõ ràng chứa bao nhiêu là nỗi nhớ nhung,
bao nhiêu là yêu thương cũng bao nhiêu là chờ mong cô chào đón
hắn. Lục Hy Tuyết thở dài, cô nên làm gì bây giờ? Hắn sao lại
si tình đến mức ấy, có phải cô nên quan tâm hắn cho hắn thêm
một cơ hội nữa hay không? Dù sao hắn cũng đã thâm ý như vậy cô
đành gật đầu
- Chào mừng anh trở về Mặc ca....
Lục
Hy Tuyết giật mình, cô vừa gọi hắn là Mặc ca? Chẳng phải đó
là trước kia cô hay vui vẻ đầy tình cảm cũng gọi hắn như thế?
THượng Quan Mặc sững sờ như không tin vào tai mình, nhanh chóng
hồi thần hắn liền nở nụ cười hạnh phúc phải là hạnh phúc
bởi vì cô đã 1 lần nữa gọi hắn như thế bất quá khác với
trước kia hắn lại không có cảm xúc gì nhưng ngày hôm nay chính
là ấm áp. Thượng Quan Mặc ôm chầm lấy cô, giọng có run rẩy dễ nhận ra
- Tuyết, em vừa gọi anh là gì? Có thể lặp lại một lần nữa không?
- Tôi...
Lục Hy Tuyết ngập ngừng, cô bối rối, cô làm gì bây giờ?
Từ xa một chiếc xe sang trọng không kém gì xe của Thượng Quan Mặc
dừng trước Lục gia, một người đàn ông khí thế kiêu ngạo như
bậc vương giả, trái lập với Thượng Quan Mặc ấm áp tỏa sáng
như một vị thần mặt trời Apollo mà hắn lại như một đại thiên
thần lại có trẻ trung nhưng tuyệt nhiên không có sự không biết
sự đời mà là trưởng thành chững trạc, 2 loại khác nhau nhưng
lại hòa hợp 1 cách kì lạ. Long Ngạo Thiên nhíu nhẹ mày nhìn
người đàn ông đang ôm Lục Hy Tuyết đầy thắm thiết kia
- Bảo bối xong chưa?
Giọng nói trầm ổn vang lên. Lục Hy Tuyết giật mình, Thượng Quan Mặc
cảm thấy nghi hoăc̣ liền buông cô, Long Ngạo Thiên đến gần 2
người
- Bảo bối đến giờ rồi
Long Ngạo Thiên nhẹ
giọng nhắc nhở, ánh mắt si mê nhìn cô. Hôm nay Lục Hy Tuyết đã
đẹp càng đẹp hơn. Cô mặc một váy màu đen tuyền tay ngắn ôm lấy thân hình quyến rũ đến đầu gối lộ ra đôi chân trắng ngần
thẳng tắp lại không trở nên tục tĩu mà ngược lại càng diễm
lệ hơn, quanh eo là một vòng ruy băng màu vàng lấp lánh, giày
cao gót đen đẹp đẽ, đồng hồ màu trắng thanh nhã cùng ví da
trắng. Mái tóc dài vàng kim uốn quăn được vén qua một bên, làn da trắng hoàn hảo, lông mày lá liễu, mũi lai tây tinh tế,
huyết mâu như 2 viên ruby tỏa sáng xinh đẹp hàng mi như 2 cánh
bướm vỗ về, nhất là cánh môi mềm căng mọng hồng tự nhiên, cả
gương mặt không một chút son phấn mà vẫn đẹp lạ thường. Lục Hy Tuyết như một thiên thần kiều diễm thanh nhã lại thoát tục, cô lên tiếng phá tan bầu không khí kì lạ này. Lúc này Thượng
Quan Mặc vốn đang chìm đắm vào nỗi nhớ nhung cùng hạnh phúc
thì cũng như Long Ngạo Thiên là si mê
- Đi thôi Ngạo Thiên
2 người đàn ông cùng bừng tỉnh, cả hai âm thầm liếc mắt âm trầm nhìn nhau đầy phòng bị cùng lạnh lẽo, linh cảm người trước
mắt này không đơn giản càng là đang tranh giành cô, cả hai lại
khó chịu cùng buồn bực, đã có 5 tên kia đang giành tình cảm
của cô lại từ đâu chui ra thêm 1 tên nữa? Lục Hy Tuyết thật muốn giấu em đi làm của riêng cho mình mà dù là em không làm gì
nhưng chỉ một cử động nhỏ lại thu hút nhiều ong bướm đến vậy. Có lẽ cả 2 không biết, chỉ dừng lại ở con số hàng đơn vị là 7 thôi sao? Đã từ lâu tăng thêm rồi (k bk có a có tức ọc máu k
đây)
- Đi thôi bảo bối
Long Ngạo Thiên cười dịu dàng
nói, Lục Hy Tuyết gật đầu, cô lịch sự quay qua Thượng Quan Mặc
chào tạm biệt rồi cùng Long Ngạo Thiên rời đi. Thượng Quan Mặc
nhìn theo chiếc xe đến khi khuất dần thì cau mày cắn răng xoay
người vào trong
Long Ngạo Thiên đưa cô tới Tân Thắng trước,
cả hai dạo bước cùng nhau cười đùa vui vẻ, Lục Hy Tuyết khoát
tay Long Ngạo Thiên, hắn cũng thoải mái ôm eo cô cứ như 2 cặp
tình nhân thực thụ (vốn v mà O.O) mà không biết rằng qua camera
có đôi mắt màu trà tựa hồ ly híp lại nguy hiểm, cũng từ xa
một người hừ lạnh tức giận nhìn cô. Long Ngạo Thiên đang cùng
cô đi vòng quanh thì trước mắt là 1 đám đông hào hứng theo dõi
một chương trình. MC là một cô gái thanh tú cười vui vẻ, trong
mắt hình như tựa thoáng qua có si mê cùng ghen tỵ
- Chào
tất cả mọi người đã đến đây tham dự chương trình “Cùng kết
thành đôi lương duyên“. Trong chương trình này các cặp tình nhân
sẽ cùng nhau vượt qua 3 vòng thử thách đầy thú vị và càng
làm cả 2 trở nên gắn bó hơn. Chúng tôi đã mời được 3 cặp rồi, không biết còn ai muốn tham gia không? Ai nha sẽ được chụp hình
lưu giữ đó, cũng có trải nghiệm thật ấm áp đó nha
MC vô cùng duyên dáng, cô nàng cười tươi, Long Ngạo Thiên chợt thấy hứng thú liền kéo cô đi
- Chúng tôi tham gia
Long Ngạo Thiên lớn giọng kêu lên, mọi người cùng quay đầu đầy thú
vị, trước mắt chính là đôi tiên đồng ngọc nữ, trai thanh nữ tú vạn người mê. Lục Hy Tuyết có chút ngượng, Long Ngạo Thiên bật cười kéo tay cô tham dự. MC bừng tỉnh, cô nàng suýt xoa không
thôi, đã có 1 đôi nổi bật rồi vậy mà lại thêm 1 đôi, mà người
đàn ông tuấn tú không kém nhau, lại tựa phần giống nhau nhưng
khí chất lại khác nhau mà nữ nhân thì chắc chắn là cô gái
mặc váy đen kia, từ cô như không thuộc về thế giới này. MC lập
tức chuyên nghiệp, thầm cảm ơn 4 người thu hút nhiều người và
chắc chắn cuối tháng sẽ được tăng lương a
- Được thôi, mời 2 vị nào. Thế là chúng ta đã có đầy đủ rồi nhé. Sau đây tôi
sẽ nói ra thể lệ, kì thực rất đơn giản....
Lục Hy Tuyết
cùng Long Ngạo Thiên king ngạc nhìn 2 người quen thuộc, nam nhân
Lục Hy Tuyết không chú ý mà chính là nữ nhân kia, cô ta biệt
tăm biệt tích hơn 1 năm giờ đây lại xuất hiện, không biết hôm nay là ngày gì mà sao xui vậy? Chắc chắn cô chưa coi lịch hoàng
đạo. Lục Hy Tuyết cau mày nhìn nữ nhân trước mắt, nữ nhân đó
còn ai khác ngoài Hạ Thanh chứ
--------------------------
Hơn 2k chữ coi như bù vào mấy ngày trc v :3 :3 haizzzz..... thật rối ren, sắp có bão r a :3 hí hí hí
*Trailer:
Hạ Thanh cùng Long Ngạo Vũ không kém gì Long Ngạo Thiên và Lục Hy
Tuyết, trong mắt Hạ Thanh ghen tỵ cùng phẫn hận nhìn thẳng về
phía Lục Hy Tuyết mà không biết xung quanh, Lục Hy Tuyết nhếch
miệng cười lạnh, Long Ngạo Thiên nhíu mày thặt chặt, Long Ngạo
Vũ càng nghi hoặc nhìn nữ nhân bên cạnh mình, không hiểu sao
trong lòng hắn càng có chán ghét