Đó chính là sự tính toán của Ice, sự tính toán bằng cách đem những con mồi của mình vào trận chơi và giăng bẫy họ một cách lặng lẽ khiến họ tưởng chừng như không có chuyện gì xảy ra mà vẫn vi vu chơi hết chặng đường còn lại cho đến khi cách đích thắng một bước thì bẫy bỗng nhiên sẽ tự biết mà quấn lấy họ khiến họ chỉ nhìn được cánh cửa chiến thắng mà không bao giờ mở được.
Có lẽ đối với cô đây không phải là một cuộc đối đầu quá khó khăn, mọi việc cô làm nhường như chỉ là muốn trả thù cho Diệp Băng Tuệ, có đôi lúc cô lại chán nản với những cô cậu nam chính kia, vì họ trẻ con và vô cùng nóng nảy, bất cẩn hoặc là do cái tuổi ba mươi trưởng thành khiến cô có sự nhận thức như vậy nhưng cô lại không biết rằng trẻ con không phải bao giờ cũng vô tích sự như thế, tựa như cô nhóc An Thần Hạ kia...
- Tôi thua rồi!_ Ken cúi đầu, hốc mắt đỏ lên, anh không thể đánh bại được Kon càng thể vươn tay chạm lấy Ice được, mọi thứ thật xa vời...
Sun mỉm cười trước thái độ của những kẻ thua cuộc, giây phút làm người chiến thắng thật sảng khoái làm sao! Nhưng khi vội nhớ ra chuyện người đứng sau vụ ám sát Kon chưa được đưa ánh sáng cậu liền nhanh nhảo:
- À... hình như tôi quên mất một điều thì phải. Một điều mà có thể gọi là kinh thiên động địa, đủ dìm chết trái tim của các người.
Ice nâng mi mắt nhìn cậu sau đó lại chuyển sang nhìn các anh, đám nhóc ngây thơ này sẽ có biểu cảm như thế nào khi biết người bên cạnh mình cũng chính là người cầm dao gián tiếp đâm chết bọn họ đây? Thật khiến người khác mong chờ...
Nhưng lời chưa kịp nói ra đã bị tiếng cười của Ran nuốt trọn lấy:
- Haha... một lũ ngốc! Lycoris Ice là ai chứ? Là người chiến thắng sao?... Không... không bao giờ xảy ra được vì cuộc chiến này vốn vẫn chưa kết thúc..._ Ả hét toán lên mặc dù cả người đang nằm dài mệt mỏi trên đất, đôi tay kia bấu lấy những ngọn cỏ xanh rồi ghì chặt trong tay, đôi mắt ả hằn lên từng tia máu.
- Chưa kết thúc?_ Ice nhỏ giọng lặp lại câu nói ấy trong miệng, hai mắt nhìn châm chú vào khuôn mặt ngạo mạn của ả.
Sun thì hùng hổ hơn, cậu vờ như đấy là câu nói đùa của những kẻ sắp chết:
- Làm người thì đôi khi nên biết tự lượng sức mình, tự biết nhìn sự thật, hoàn cảnh trước mắt còn như...
Đáng bất ngờ là khi cậu chưa kịp thốt lên lời tiếp theo thì cô đã lao nhanh như tên, cúi người, tay trái bóp chặt lấy cổ Ran, gằn giọng:
- Cô đã làm gì?
Ran như con thỏ đuối sức muốn vùng vẫy nhưng lại không được, bất quá chỉ mở khoan miệng ú ớ vài tiếng, Sun vô cùng bất ngờ với thái độ của cô vì cậu chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng đó, vẻ mặt vốn không nên xuất hiện trên con người mang tên Lycoris Ice. Mặt khác cô cũng không rỏ cảm xúc hiện tại của mình là như thế nào? Nhưng với khả năng cảm nhận tinh tế rèn luyện bao lâu kèm thêm điểm kì lạ mà cô nhận ra trước khi cuộc chiến bắt đầu, đó chính là số người bên bang Angel mất đi khoảng mười đến hai mươi người, bởi vậy khi thấy những chiếc xe hàng đậu bên ven đường cô đã ước tính xem bọn họ đem theo bao nhiêu quân, câu hỏi hỏi Sun lúc đó chỉ mang tính chất xác định lại cho chính xác và thật bất ngờ khi Ice phát hiện ra Ran thật sự không dốc toàn bộ lực lượng mà bang Angle có, đúng ra ả phải dùng hết mọi nguồn lực vào trận chiến này chứ... vậy tại sao hai mươi tên đàn em kia không ra trận? Nhưng cô nhanh vơi đi thắc mắc trên vì cô nghĩ rằng Ran chưa thực sự xem trọng cuộc chiến này! Và hiện tại... câu nói đó của ả đã chèn ép trong đầu cô một suy nghĩ tiêu cực khác: Ran đang dùng hai mươi người đó vào mục đích gì?
- Buông cô ấy ra._ Kan vươn tay, trườn người về phía cô.
- Ice... có chuyện gì sao?_ Sun hoang mang hỏi.
- Chuyện gì... haha... có chuyện thật rồi đấy! Các người tưởng mình là người chiến thắng sao? Nực cười... mà cho dù chiến thắng thì đã thế nào? Rồi cô cũng sẽ mất hết tất cả mọi thứ như tôi thôi... ngay cả người ba mà cô yêu thương nhất._ Ả nghẹn giọng vừa cười vừa nói.
Ran không phải là một người đơn giản, ả là nữ chính, đứa con vàng của tác giả, nói đánh bại thì không đơn giản như thế vì trước đó, ngay sau khi buổi ra mắt của Lycris Aki kết thúc, thân phận được phanh phui, ả đã cho đàn em theo dõi Hoàng Lăng để tìm ra nơi ở của hai người sau đó thì cho họ dàn trận xung quanh biệt thự, ngay khi cô và Sun vừa rời khỏi để đến địa điểm hẹn thì lập tức mai phục hay nói cách khác mục tiêu mà ả nhắm đến chính là... Hoàng Lăng.
Chính kế hoạch âm hiểm đó của ả đã phần nào đánh bay đi suy nghĩ vừa rồi của cô, Ran không phải không xem trọng trận giao đấu vào ngày hôm nay mà còn hơn cả cái gọi là xem trọng, vì đối với ả đây như là một bước ngoặt, một cánh cửa để quyết định cuộc đời sau này của mình...
Đầu cô “ong” lên một tiếng, đôi ngươi phủ đầy sương lạnh, mạnh tay ném ả xuống đất, phân phó cho đàn em nhốt sáu người bọn họ lại rồi cùng Sting nhanh chóng rời đi. Chiếc xe phóng nhanh như điện, vượt qua mọi rào cản của màn đêm, cái rét giá lạnh như xông vào da thịt, len lỏi qua hốc mắt xanh thẩm kia, Sting cũng lo lắng không kém, nhìn cô đang tự mình cầm lái, không nói tiếng nào, gương mặt lạnh như băng, cậu cố mở miệng an ủi cô:
- Băng Tuệ... cậu yên tâm đi vì không phải trước đó cậu đã phân phó cho chị Sara sắp xếp vệ sĩ đến bảo vệ bác Lăng sao? Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi mà..._ Tuy lời nói như vậy nhưng Sting biết đám vệ sĩ kia làm sao có thể chống chọi được với người của bang Angel.
Và đáp trả lại cậu là tiếng gió thổi hù hù đập vào cửa kính... một sự im lặng đến đáng sợ!
Tác giả:
Hoàng Băng Tuệ, cô đã thấy chưa? Lũ nhóc mà cô khinh thường đã lật ngược tình thế rồi đấy và không thể phủ nhận sự thật rằng là cô đã chiến thắng tuy nhiên nếu cái kết của cuốn truyện dở hơi này đem Hoàng Lăng rời xa cô mãi mãi thì sao nhỉ? Liệu về một phương diện nào đó cô cũng đã thua? Tôi là người viết nên cuộc đời của cô, tôi cho cô mọi thứ huy hoàng thì cũng có thể lấy đi tất cả những thứ đó, điều đó đã chứng minh không ai là hoàn hảo ngay cả một nhân vật được xây dựng dưới ngòi bút của sự tưởng tượng cũng như vậy... và đã đến lúc tôi nên chấm bút kết thúc mọi thứ ở đây rồi nhỉ? Kết HE hay SE cô điều không có quyền lựa chọn vì nó chẳng bao giờ phụ thuộc vào cô, chính vì thế tôi sẽ tùy hứng quyết định vậy! Và hãy nhớ rằng cho dù cô là một người chơi cờ chuyên nghiệp, mưu tính giỏi đến đâu thì mãi mãi vẫn thua người sáng tạo ra trò đánh cờ đó thôi. Tựa như con người tồn tại trong xã hội này vậy...