Khoan đã... mục đích ư? Một tia sáng chợt hiện nhanh qua tâm trí cậu, là nó, “ con dao thứ hai”, “ thứ mà không ai có thể cản lại được”... Giờ thì cậu đã hiểu tại sao cô lại làm như thế, Sun cười thầm trong lòng... giỏi cho một loài hoa đẹp nhưng lại đầy gai nguy hiểm như cô: bao giờ cũng tính lối đi trước cho chiến thắng của mình, mỗi câu nói, cử chỉ của cô đều được đặt lấy những ẩn ý mà chẳng ai có thể hiểu được... và chính nó sẽ tạo lập nên một Lycoris bất bại.
Sun cuối mặt xuống trầm ngâm, sau hồi cậu mới giương lên môi lên mỉm cười:
- Haha Lycoris Ice thì ra tôi mới chính là bị cô lừa, thế nào?... Cậu nghĩ tớ sẽ nói như thế phải không? Thôi thôi... tớ chẳng thể nào nhập vai nhanh như vậy được đâu, vì vậy vẫn nên hạ màng thì tốt hơn._ Chính câu nói đó đã chứng minh rằng cậu không muốn đi theo sự tính toán của cô, Sun cũng không dạng ngoan ngoãn mà làm việc... cô thích sự thú vị như vậy thế cậu sẽ không ngần ngại mà tạo thú vị cho cô.
Ice quét cho Sun một đạo mắt cảnh cáo, tên ranh con đã biết rõ cô muốn làm gì rồi, vậy mà cậu lại đi ngược so với kế hoạch, tuy nhiên nếu cậu đã muốn thế thì cô cũng chìu, chỉ cần kết quả cuối cùng nằm trong dự định của Ice là được.
Ran tiến lên gần cô, dùng ánh mắt kiêu ngạo như đang chế giễu:
- Màn kịch chán như thế này mà cô cũng diễn cho được sao? Bộ cô tưởng chúng tôi sẽ cảm động cho Sun vì bị bạn thân phản bội, rồi tốt bụng cởi còng cho cậu ta, sau đó Sun lại tìm cách cứu cô...thế là hai người quay lại tháo bỏ lớp mặt nạ kia, cùng nhau xử lí cả đám chúng tôi? Đáng tiếc mục đích của cô lại bị sơ hở trầm trọng như thế, chẳng khác gì đang múa rìu qua mắt thợ... nhàm chán!
- Đúng rồi là vậy đấy. Ran, cô xem Ice thật ngu ngốc phải không? Cái tình tiết này trải dài trên các phim truyền hình, ai mà chẳng biết, huống chi tình bạn giữa chúng tôi lại tốt như vậy, nói là đang lừa dối nhau, chỉ có trẻ dưới ba tuổi mới tin. Điều đó chứng minh cô ấy thật sự đang có mục đích đáng gờm._ Lời Sun nói như trực tiếp vạch áo cho người xem lưng.
- Hừ... mục đích lấy lòng thương cảm của các người vốn không nên sử dụng trên người của chúng tôi._ Ran lạnh giọng.
Cô đứng gần cậu, thu hết những gì cậu nói trước đó vào tai, Sun... hắn ta trở nên đểu trá như vậy từ bao giờ nhỉ?
- Rốt cuộc cậu ở phe nào thế?_ Cô âm hiểm mỉm cười, nói nhỏ và tai cậu.
- Tức nhiên là phe Angel Lycris rồi._ Sun khẳng định.
Cô thở dài một hơi, đưa mắt quan sát Kun đang đứng gần hai người, tay đung đưa chìa khóa mở còng nhưng nếu nhìn kĩ lại thì sẽ dễ dàng phát hiện ra, môi anh đang tái dần từ đỏ nhạt chuyển sang màu tím, gương mặt điển trai thì càng lúc biến sắc như mất máu, đương nhiên cả năm người còn lại cũng có dấu hiệu tương tự, chỉ khác là trong Kun có vẻ nghiêm trọng hơn. Thấy thế, cô mới thở phào nhẹ nhỏm, chuyển ánh mắt sang nhìn cậu, cậu vừa lúc cũng nhìn vào mắt cô, hai ánh mắt giao nhau giữa không trung, như nhìn thấu cả tâm tư của đối phương, hai đôi ngươi nhường như đang biết cười, biết nói, nói rằng: “ Đã đến lúc kết thúc rồi!”
Thêm khoảng chừng vài giây sau, bất lực nhanh chóng ập tới, hết thảy ngoại trừ cô và cậu thì ai ai cũng mệt mọi ngã nhào xuống đất, chưa kịp nhận thức được sự việc, ả cố lay cơ thể đứng dậy nhưng lại cảm thấy cơ thể mình giống như chẳng còn một chút sức lực nào cả, cứ như thế mà nằm yên trên mặt đất, gương mặt trắng bệch ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt căm tức:
- Lycoris... Ice... mày đã làm gì?
- Độc tính... tại sao lại thế được?_ Giọng Ken trầm xuống, rõ ràng đã giám sát kĩ như thế rồi, cô cũng không có giở trò ở bãi đất trống, khi đánh nhau càng không có điểm đáng nghi... vậy bọn họ bị như thế là từ lúc nào?
Sun cuối xuống vươn tay nhặt lấy chìa khóa mở còng cho hai người, đá Rony ra xa, quan sát xem cô có bị thương hay không rồi mới chú ý đến câu nói của Ken:
- Không chuyện gì là không thể xảy ra.
- Mày... _ Koke bực tức hết lên, muốn đứng dậy cho Sun vài cú đánh nhưng lại không thể.
- Đâm sau lưng người khác... thật hèn hạ, lũ khốn._ Kan.
- Một khi đã lao đầu vào hắc đạo thì vốn đã không còn sự phân biệt giữa tốt và xấu nữa rồi, đâm sau lưng thì thế nào, Lycoris Ice tôi vốn là một kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ như thế đấy... tuy nhiên sự thật hiện giờ đã chứng minh rằng bỉ ổi cũng có thể làm kẻ chiến thắng. Và các cô các cậu hãy nhớ rằng dù bản thân mình có tài giỏi đến đâu, có oai phong cỡ nào thì khi ghép vai vào bàn cờ cũng chỉ là những lớp quân dưới sự sắp xếp của tôi._ Ice thãn nhiên nói.
Kon nhắm nghiền hình ảnh Lycoris Ice vào trong mắt, giọng nghi vấn vang lên:
- Sắp xếp?
Ice không nhanh không chậm đi đến trước mặt Kon, một chân co gối ngồi xuống, đưa tay vuốt lấy khuôn mặt đẹp kia, giọng mang theo một chút đùa cợt:
- Có lẽ cậu vẫn chưa biết mọi chuyện được tôi sắp xếp như thế nào phải không? Vậy... Sun nhờ cậu nhé.
- Thật ra những gì Ice nói nãy giờ hoàn toàn không sai một chút nào cả, cả sáu người các người vốn đã được yên vị tại một vị trí nhất định trên bàn cờ... đúng là các người bị trúng độc đấy nhưng có lẽ bản thân lại không biết mình bị từ bao giờ phải không? Và câu trả lời là... vào ngày ra mắt của Lycoris Aki cũng chính là ngày hôm qua.
- Là rượu?_ Kon bất mãn.
- Bingo... cậu đoán đúng rồi đấy, sử dụng một liều lượng thuốc dãn cơ phù hợp, sắp xếp phục vụ chuẩn bị cho các người, Ice đã ước tính gần chính xác thời gian thuốc phát huy tác dụng để tiện lợi đưa tất cả vào bẫy, đó là con dao thứ hai của Lycoris Ice, thứ mà không ai có thể cản lại được... thời gian._ Sun mỉm cười, tự tin nói ra suy luận của mình, sau đó mới hỏi cô để dám chắt lại:
- Tớ nói vậy có phải không, kẻ nguy hiểm kia?
Ice đứng dậy, xoay người đối diện với cậu, đôi ngươi hiện lên tia sáng hài lòng:
- Cậu đi guốc trong bụng tớ rồi đấy.
- Vậy... việc cô ra quyền lợi cho chúng tôi chọn địa điểm còn mình chọn thời gian là 5 giờ... hết thảy điều là để khoanh vùng khoảng thời gian cho thuốc phát huy tác dụng?_ Ken.
- Đúng._ Ice.
Nghe xong câu trả lời, nhóm Kon như mới bừng tỉnh, trước đó họ cũng đã từng thảo luận về vấn đề này rồi, việc cô cho bọn họ chọn địa điểm khác gì tặng thêm vũ khí cho họ nhưng không ngờ mục đích mà cô nhắm đến lại chính là thời gian. Như vậy là ngay từ khi bức thư khiêu chiến được gởi đến, bọn họ vốn đã bị tính kế.
- Haha... các người ngu ngốc hơn tôi tưởng đấy, lẽ nào không nhận ra trong suốt quá trình cuộc chiến xảy ra, tôi và Ice luôn tìm cách kéo dài thời gian, việc tôi chấp nhận không sử dụng súng cũng bởi vì tôi biết thế nào độc tính cũng sẽ phản ứng, tôi làm vậy là để giúp cho cuộc chiến thêm chút thú vị, ngay cả màn kịch trẻ con khi nãy nữa, mục đích không phải là lấy cảm tình của các người mà là níu kéo thêm thời gian chờ đợi cái gì đến rồi sẽ đến... tóm lại ngay từ khi cuộc chơi bắt đầu thì chúng tôi vốn đã định là người chiến thắng.
Tiên tri: Kết quả trên phải chăng thật sự là cánh cửa cuối cùng của sự hồi kết? Hay là vẫn còn những điều bí ẩn, nguy hiểm khác đang chờ đợi... vì cuộc đời vốn không bao giờ dễ dàng như những câu chuyện tiểu thuyết ngay cả nhân vật chính mà tôi tạo ra cũng như vậy