Quán bar...
“ Xoảng...” tiếng thủy tinh vỡ vang lên, không gian dường như bị trầm xuống một cách nặng nề. Hàn Quân nóng giận ném mạnh ly rượu xuống đất, gương mặt hiện rõ lên hai chữ tức giận tột cùng. Lại thêm tiếng nhạc xập xình không ngừng nổi lên, những con người xung quanh mang theo nụ cười tươi tắn đung đưa với bạn nhảy, điều đó càng làm cho anh gắt lên:
- Tắt nhạc... tất cả cút hết cho tôi._ Mắt anh như nổi lên gân lửa.
- Mẹ kiếp... mày muốn gì? Thằng kia..._ Một người đàn ông đang điên cuồng đi đến gần anh với gương mặt ngạo mạng.
- Cút._ Trương Dương lạnh nhạt.
Người đàn ông chuyển mắt sang nhìn cậu con trai ma mị vừa mới nói kia, từ bao giờ ai cho chúng cái quyền muốn quản gì quản chứ?
- Thằng chó, tụi bây bảo tao làm gì thì tao làm à? Nực cười..._ Hắn tiện tay cầm một chai rượu rỗng rồi đập lên thành bàn, chai rượu nhanh chóng vỡ ra, thủy tinh cứ thế mà văng tung tóe... đơn giản thôi, hắn muốn gây chuyện.
- Hừ... ông chú muốn chết?_ Kenji nhìn người đàn ông bằng đôi mắt thương hại như vốn đã định sẵn kết cục cho hắn.
- Để tao._ Thừa Thiên sau hồi bị ngó lơ liền lập tức muốn mình trở thành nhân vật chính.
Kết thúc câu nói của mình, anh đứng bật dậy, bổ nhào tới, phát một đấm đau đớn vào gương mặt kia rồi liên tục lên gối khiến hắn nôn thốc nôn tháo, cuối cùng tay nắm chặt lấy cổ áo, nhấc bổng dáng người to con kia lên, anh hừ lạnh một tiếng rồi ném cái thân xác ấy đến đống thủy tinh vừa bị vỡ. Tên đàn ông đau đớn, rên lên thành tiếng, ánh mắt sợ hãi không dám nhìn thẳng vào năm bóng dáng kia.
- Đem hắn ném ra ngoài._ Thừa Thiên phẩy tay với mấy tên bảo vệ đang thất hồn đứng gần ở cửa ra vào.
Sự việc vừa diễn ra, lập tức trở thành trung tâm chú ý của mọi người và dường như ai ở đây cũng toát lên sự hãi trên khuôn mặt, không chần chừ rồi lao đầu ra khỏi quán bar ngay cả những tên phục vụ rượu. Thoáng chốc không gian yên tĩnh đến kì lạ, những ánh đèn chiếu sáng cũng gật gù bị ám chế bởi sát khí đang ngùn ngụt phóng ra từ những con người kia. Họ đang tức giận?
- Tao biết mình đang bị điên rồi nên mới mơ thấy Diệp Băng Tuệ là Lycoris Aki._ Hàn Quân cuối đầu để che giấu cảm xúc hiện giờ của mình.
- Thế... tao cũng điên giống mày rồi._ Kenji chán nản, uống hết ngay một ly rượu.
Trương Dương ngã ngửa đầu ra phía sau chiếc ghế xốp mịn, đôi mắt phượng hẹp nhắm lại như đang ngủ:
- Mơ? Tao cũng mong là vậy.
- Phong... chắc mày không bị loạn tâm trí giống tụi nó chứ?_ Một trong những người tỉnh táo nhất lúc này có thể nói là Thừa Thiên, anh nằm dài người trên ghế, tay lướt đi lướt lại, đọc gì đó trên chiếc điện thoại đắt tiền. Nhưng câu trả lời nhận được chỉ là sự im lặng của màn đêm... Tư Phong không nói gì, anh đang suy nghĩ về lúc tra hỏi cô trước khi buổi tiệc bắt đầu, cô đã tự nhận mình là Lycoris Aki. Nhưng anh đã nói cô không đủ tư cách... giờ thì chiếc mặt nạ cuối cùng cũng đã gỡ xuống... Đúng là bất ngờ đến không thể lường được.
Bởi vốn tâm trạng của họ chỉ có chính họ mới hiểu được, khi đối đầu với một đối thủ hay kẻ thù, điều kiên kị nhất đó chính là xem thường thực lực của đối phương, và từ trước đến giờ họ luôn như thế cho đến khi cái tên Lycoris Aki nổi lên, họ biết rằng đó chân chính mới là mối đe dọa lớn nhất của mình... Nhưng nhìn người con gái năm xưa thoáng chốc mất mạng dưới tay họ bỗng trở thành một đại nhân vật lớn mạnh như vậy, không kinh sợ mới lạ... Chỉ đáng tiếc, họ không biết người con gái yếu đuối đó đã chết rồi.
- Tụi mày nhanh tỉnh lại cho tao... ngày mai bên hắc đạo còn đấu với bang của cô ta nữa đó._ Thiên nóng giận khi nhìn thấy tình cảnh thảm hại hiện giờ.
- Cô ta? Hừ... mày chắc chứ?_ Kenji nghi vấn đại từ mà Thừa Thiên mới vừa nhắc đến. Hay nói rỏ ra là Thừa Thiên đã xác định cô là chủ tịch của Hoàng thị là người đứng sau bang Angel Lycoris.
- Không chỉ vậy mà Diệp Băng Tuệ còn là Ice, Đoàn Gia Minh là Sun._ Dựa theo tất cả mối liên kết đã có, Trương Dương khẳng định.
- Diệp gì chứ? Người ta họ Hoàng đấy... cái họ thay đổi giống như bản tính của cô ta vậy... trở nên nguy hiểm rồi._ Thừa Thiên.
- Hể? Nếu nói vậy vụ ám sát thằng Phong..._ Kenji nói như kiểu đoán mò... nhưng thật chất anh đang cố nhấn mạnh chính cô là người đứng sau.
- Gan cô ta cũng to lắm rồi đấy... nhanh đưa ra kế hoạch đi, tao muốn cô ta bại dưới tay tao bởi chính cái bất ngờ mà cô ta đã đem lại cho chúng ta._ Hàn Quân.
- Đây chính là cuộc khiêu chiến duy nhất khiến tao muốn dồn tất cả sức lực vào trong đấy. Trương Dương không có bang hắc đạo, nhưng anh là chủ của tổ chức sáng tạo vũ khí hàng đầu trong bóng đêm... xem ra số vũ khí tối tân của anh đã đến lúc dùng được rồi nhỉ.
- Nhưng chúng ta vướng một rắc rối là trên thực tế cô ta muốn đánh phân thắng bại với bang của Thần Hạ, mặc dù có ý ngầm khiêu khích với tất cả nhưng xét về mặt công bằng thì chỉ thể dùng người bang Angel ( bang của ả) còn người của chúng ta... e là không thể. Liệu cái này cũng nằm trong suy tính của Ice?_ Hàn Quân.
- Có khả năng... xem ra cô ta đã lên kế hoạch rất hoàn hảo._ Kenji.
- Thêm nữa, lần trước trong thư khiêu chiến, cho chúng ta quyền chọn địa điểm, Ice chỉ định thời gian là 5 giờ... và Thần Hạ cũng đã chọn được rồi. Nhưng Ice làm như vậy tựa như cho chúng ta thêm một vũ khí vậy. Ví dụ như trong lần khiêu chiến với Gonden Time, bọn chúng bị trúng độc chết nên có thể địa điểm đó đã bị người Angel Lycoris dở trò. Còn lần này Ice lại phóng khoáng thế? Liệu có mưu tính gì không?_ Thừa Thiên.
- Cô ta giống như muốn chơi một trò chơi mạo hiểm vậy._ Tư Phong bất ngờ lên tiếng.
Hàn Quân hừ lạnh:
- Và chúng ta lại là phụ kiện của trò chơi đó.
Sau một khoảng thời gian bàn bạc...
- Phong... mày là muốn lấy mạng của Hoàng Băng Tuệ?_ Thừa Thiên.
- Đó là hậu quả vì cô ta đã dám đụng đến chúng ta._ Đôi mắt Tư Phong hiện lên một tia sấm lạnh, đây là cuộc chơi thì phải có người thắng và người thua, điều đó tương đương với người sống và người chết...
- Tao thấy bẫy đặt ra khá ổn, dù Ice có may mắn thoát được lần thứ nhất đi nữa nhưng lần sau..._ Hàn Quân ngân giọng thật trầm làm cho bầu không khí thêm lạnh lẽo.
- Được rồi, tao sẽ thông báo cho Thần Hạ về kế hoạch của chúng ta để em ấy chuẩn bị và giờ thì ăn mừng cho kết quả chiến thắng của ngày mai._ Kenji nhếch môi cười.
- Không ngờ khi Tư Phong nghiêm túc thì lại như thế này._ Trương Dương vừa nói vừa mỉm cười mỉa mai, thanh niên giấu nghề lâu như vậy cũng thật là giỏi đi...
- Mày nên khen Hoàng Băng Tuệ a... vì cô ta đã ép tao dùng bản lĩnh thật sự của mình._ Trong giọng nói của Tư Phong kèm theo một chút tự tin... liệu cô có ngoan ngoãn mà đi vào thế trận các anh đã giăng sẵn?
Ở một nơi khác...
- Haaha... khi nhớ lại mấy cái bộ mặt của nhóm Thần Hạ mà tớ còn mắc cười đây... thật sự trong ngu hết chỗ nói._ Sting nói với giọng run run do cười quá độ.
Tình hình hiện giờ: sau khi nhóm Tư Phong rời khỏi buổi tiệc, cô cùng Sting cũng đã trở về biệt thự Hoàng gia để lại một mình Hoàng Lăng đối phó với đám phóng viên, rồi hai người chu du đem điểm tâm ra vườn bỉ ngạn xung quanh nhà mà đàm thoại chuyện phiếm.
- Ừ... trước đó Tư Phong đã tra hỏi tớ về Lycoris Aki._ Băng Tuệ nằm ngã người trên chiếc ghế gỗ, mắt mông lung nhìn những hàng hoa bỉ ngạn mờ ảo dưới ánh trắng.
- Lúc cậu rời đi?
- Ừ.
- Cậu trả lời sao?
- Tớ nói tớ là Lycoris Aki nhưng cậu ta không tin.
- Tính bộc trực của cậu lại phát lên rồi.
- Tớ thích cái cảm giác nói cho kẻ thù biết về bí mật và kế hoạch của mình.
- Không sợ đối phương sẽ lấy nó đối phó cậu sao?_ Sting.
- Họ không có khả năng làm thế._ Cô tự tin
- Băng Tuệ... nếu như tớ phản bội cậu... thì cậu sẽ xử lí tớ như thế nào?_ Sting bỗng nhớ lại lúc nhóm người Thần Hạ muốn kéo cậu về phía của mình để chống lại cô.
- Nghiền nát thân thể rồi đem làm phân bón cho hoa bỉ ngạn.
- Cậu thật độc ác.
- Ngạo Thừa Thiên?
- Ừ._ Sting biết cô đang hỏi điều gì nên không ngần ngại trả lời.
- Cậu không cần nói cho tớ biết về điều đó... tớ tin cậu mà.
- Tớ chưa từng và không muốn nói dối cậu._ Sting.
- Lỡ trong tương lai có rồi sao?
- Nếu Đoàn Gia Minh dám nói dối điều gì đó với Hoàng Băng Tuệ thì sẽ bị chính tay Hoàng Băng Tuệ giết chết._ Cậu hùng hồn tuyên bố nhưng lại không biết rằng trong tương lai sẽ bị chính mũi súng ấy nhắm vào đầu.
- Haaha... là cậu nói đó nhe._ Cô bật cười hạnh phúc, ở thế giới lạ lẫm này chỉ có ông và cậu mới đem lại niềm vui cho cô, chỉ duy nhất họ.
- À mà... trong bang mới gửi tin. Địa điểm khiêu chiến là bãi đất trống ở gần khu công nghiệp bỏ hoang ở thành phố._ Cậu.
Cô không nói gì... ánh mắt vốn đã chuyển tầm nhìn lên bầu trời đem.
- Băng Tuệ... cậu thật quá mạo hiểm khi cho họ chọn địa điểm khiêu chiến.
- Chẳng sao cả... nhưng chắc bây giờ họ đang lên kế hoạch để vờn bắt chúng ta.
- Còn cậu lại thanh thản ở đây ngắm trăng ngắm hoa... mà chẳng có mưu tính gì hết.
- Ừ.
- Số lượng đàn em cũng chỉ đem theo có 25 tên bắn tỉa, tuy vũ khí của cậu không ai địch lại nhưng số người bên bang Angel có hàng trăm người. Cũng may cậu không ghi trong thư là khiêu chiến với tất cả bang của bọn họ không thôi từ trăm lên nghìn luôn rồi.
- Ừ.
- Đừng nói là cậu muốn hai chúng ta đấu tay đôi với chúng chứ?
- Ừ, rèn luyện thân thể tí.
- Tớ thấy nguy cơ chúng ta thua là 90%.
- Ừ, có thể.
- Cậu yêu tớ?_ Sting hậm hực khi thấy cái nhịp điệu “ Ừ” của cô nên thử gài bẫy.
- Ừ, người bạn thân nhất._ Cô vẫn nhìn lên bầu trời.
Nghe thế mặt cậu đen như màn đêm xung quanh, đen đến nổi có thể hòa vào chúng.
- Chán cậu quá..._ Sting đưa ra bộ mặt giận dỗi.
Băng Tuệ quay mặt nhìn sang, bắt gặp khuôn mặt đó, cô giật giật khóe môi... yêu nghiệt!
- Nếu chán... ra đây đánh lộn với tớ đi, lâu ngày không cử động tay chân, cứng cơ hết rồi._ Cô đứng bật dậy, nghĩ tới là muốn đánh bầm dập khuôn mặt hại dân hại nước kia.
- Được rồi... nhưng xin cô nương nhẹ tay, rủi ro tớ nằm liệt giường, ngày mai không ai song kiếm với cậu đâu._ Sting có hơi sợ hãi khi nghĩ tới kết cục sau trận đánh.
- Tớ chỉ đánh cái mặt của cậu thôi._ Cô
- Chẳng thương hoa tiếc ngọc gì hết...
Màn đêm từ từ rủ xuống, hai bóng dáng loay hoay tỉ thí võ trong màn đêm cùng với sự cổ vũ đung đưa của những bông hoa bỉ ngạn đỏ rực nhưng họ lại không thể ngờ rằng ngày tháng vui vẻ đó sắp phải kết thúc thật rồi...