Nữ Phụ Pháo Hôi A Quyết Định Đình Công

Chương 52: Người Em Yêu Nhất Vẫn Là Chị!




Sáng hôm sau, khi Tô Lê tỉnh dậy, cô nhìn thấy Thẩm Mặc vẫn đang ngủ say.

Quầng mắt cô ấy hơi thâm quầng vì hai người đã quấn quýt với nhau quá lâu vào đêm qua, gần đến sáng mới thiếp đi.

Tô Lê rón rén ngồi dậy.

Cô lấy điện thoại của Thẩm Mặc gửi tin nhắn cho Dư Sênh Tiêu, xin cho Thẩm Mặc nửa ngày nghỉ buổi sáng, rồi bế “Tư Khang" ngoan ngoãn ngoài phòng khách vào phòng ngủ để ngủ tiếp với Thẩm Mặc. Sau đó, cô đơn giản thu dọn hành lý và rời khỏi căn hộ.

Khi đến sân bay, cô nhận được cuộc gọi video từ Thẩm Mặc.

Tô Lê nhìn đồng hồ, mới khoảng 9 giờ sáng.

Cô nhấn nút nghe, gương mặt người yêu hiện lên trên màn hình: “Sao không ngủ thêm chút nữa?"

“Tự nhiên tỉnh.” Thẩm Mặc ôm Tiểu Ly Hoa mèo con, lười biếng nói chuyện với cô, “Em sắp lên máy bay chưa?"

Tô Lê cười khẽ: “Vẫn còn 20 phút để nói chuyện với Thẩm tổng."

“Ừ.” Thẩm Mặc nghe vậy, vẻ mặt hài lòng, vừa vuốt ve mèo con vừa lặng lẽ nhìn màn hình.

Tô Lê nói: “Em đã xin phép cho chị nghỉ nửa ngày rồi, nghỉ ngơi xong hãy đến công ty."

Nghĩ ngợi một lúc, cô lại dặn: “Bữa sáng trên bàn phải hâm nóng lại mới được ăn, bây giờ vào thu rồi, không thể qua loa được.”

Thẩm Mặc ngoan ngoãn nghe cô nói, thỉnh thoảng “ừ” một tiếng, âm mũi quyến rũ vô cùng.

Tô Lê cảm thấy trong lòng ngứa ngáy: “Sao không nói gì?"

“Muốn nghe em nói.” Thẩm Mặc thẳng thắn.

Cô ấy đặt tay lên màn hình, như muốn chạm vào mặt Tô Lê: “Như cảm giác em vẫn còn ở nhà vậy.”

Tô Lê nhân cơ hội nói: “Vậy em ở đây làm nũng với Thẩm tổng thêm chút nữa, ngoan, nhắm mắt lại đi.”

Thẩm Mặc vô cùng hợp tác, ngoan ngoãn nhắm mắt lại theo lời cô.

Tô Lê đi tới một góc vắng, cố ý hạ thấp giọng, qua micro truyền đến tận phòng ngủ nơi Thẩm Mặc đang nằm.

“Em muốn hôn lên trán, mũi, má và cuối cùng là môi của Thẩm tổng.” Cô tưởng tượng rằng mình thật sự đang nằm bên cạnh Thẩm Mặc, dùng ánh mắt thay thế nụ hôn, tỉ mỉ vẽ lại gương mặt của cô ấy.

Mí mắt của Thẩm Mặc khẽ rung, rõ ràng là có phản ứng với những lời cô nói.

Đúng lúc đó, mèo con Tư Khang" ve vẩy đuôi cọ vào má cô ấy, như thể hai người thật sự đang chạm vào nhau qua khoảng không.

“Ngủ đi, ngủ thêm chút nữa.”" Tô Lê dịu dàng dỗ dành cô ấy vào giấc ngủ, “Đêm qua vất vả quá rồi, nghỉ ngơi thêm một lúc mới hồi phục được.”

Đồng thời, nghĩ lại cơn cuồng nhiệt đêm qua, cô mỉm cười mãn nguyện.

Một Omega ở bên cạnh bị nụ cười của cô làm cho mê mẩn, sau vài giây do dự, dũng cảm tiến đến định bắt chuyện.

Tô Lê nhanh chóng nhận ra ý đồ của đối phương, liền giơ tay trái lên, vô tình để lộ chiếc nhẫn trên ngón áp út, thành công tránh khỏi tình huống khó xử.

Cô tiếp tục nhẹ nhàng dỗ dành người yêu ở phía bên kia, cuối cùng, sau mười phút, hơi thở của Thẩm Mặc dần đều lại, cô ấy đã ngủ thiếp đi.

Tô Lê cứ thế ngắm nhìn cô ấy ngủ, cho đến khi không còn đủ thời gian, cô mới ngắt cuộc gọi và lên máy bay.

Đến trưa, cô đặt chân đến G thành.

Trợ lý Chu Á đã đến từ trước lái xe đến đón cô về khách sạn, trên đường đi cô báo cáo về công việc chuẩn bị trong hai ngày qua. Tô Lê rất hài lòng, cười khen ngợi: “Làm tốt lắm."

Cô hứa: “Sau khi trở về sẽ thưởng cho mọi người tiền thưởng và tăng lương, không để mọi người vất vả một cách vô ích đâu.”

Trợ lý vui mừng gật đầu lia lịa: “Cảm ơn Tô tổng!”

Hôm sau, triển lãm công nghệ chính thức bắt đầu.

Triển lãm công nghệ G thành đã được tổ chức hơn 20 năm, giờ đây đã trở thành một sự kiện nổi tiếng trong ngành. Ngày khai mạc đầu tiên, hội trường đã chật kín khách tham quan và các nhà triển lãm đến từ khắp nơi trên thế giới.

Gian hàng của Tô thị năm nay sôi động hơn bất kỳ năm nào trước đó, tai nghe mới K12 và tai nghe bluetooth đồng bộ KM12 đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

Dòng người kéo đến hỏi thăm liên tục, gần như khiến đội ngũ của Tô Lê bận không xuể.

Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, các hợp đồng do Tô Lê đích thân ký kết đã vượt quá bảy con số.

Thành tích này khiến tất cả mọi người vừa mệt mỏi nhưng cũng vô cùng phấn khích, không cần phải nói lời động viên, ai nấy đều hăng hái làm việc.

Cho đến khoảng 4 giờ chiều, dòng người bắt đầu thưa thớt hơn, mọi người mới có thời gian thay phiên nhau ăn uống.

Nhân lúc nghỉ ngơi, Tô Lê đã đặt trà sữa cho cả nhóm, nhưng do anh giao hàng không tìm được vị trí chính xác, Chu Á phải ra cửa lấy trà sữa.

Cô ấy cầm túi trà sữa vui vẻ trở về thì bất ngờ bị người ta va mạnh vào.

Chu Á chỉ lo bảo vệ trà sữa, bả vai trái không cẩn thận va vào tường, cô kêu lên một tiếng đau đớn: “Tê!”

Cô ấy còn chưa kịp phản ứng thì đã bị mắng: “Cô đi đứng kiểu gì thế? Không nhìn đường à?”

Chu Á quay đầu lại, nhíu mày gọi tên người đó: “Kiều Mộc Mộc?"

Kiều Mộc Mộc khoanh tay trước ngực, không chịu lý lẽ mà “hừ” một tiếng.

Vì hai người va chạm gần gian hàng của Tô thị, Tô Lê nhanh chóng phát hiện ra sự việc.

Cô lập tức chạy tới, nhận lấy trà sữa từ tay Chu Á và lo lắng hỏi: “Va vào đâu rồi?”

“Bả vai hơi đau..." Chu Á nhìn thấy cô thì tinh thần lập tức phấn chấn.

Cô ấy vặn vẹo cánh tay, thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may, chắc không sao."

Tô Lê gật đầu, đỡ cô ấy đi: “Đi thôi, về lại gian hàng."

Chu Á gật đầu.

Lúc này, Kiều Mộc Mộc lại không hài lòng: “Tô Lê!”

Cô ta chạy tới trước mặt hai người, chặn đường, tức tối trừng mắt với Tô Lê: “Lâu vậy không gặp... chị không có gì muốn nói với tôi à?”

Tô Lê liếc cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Tôi nói cô sẽ nghe sao?"

Kiều Mộc Mộc ngẩng cao đầu, kiêu căng nói: “Hừ, vậy tôi cho chị cơ hội, nói thử xem."

Tô Lê cười lạnh: “Vậy phiền cô sau này đi đứng mở mắt to ra, đừng va vào người khác nữa."

Nói xong, cô lờ đi vẻ ngơ ngác của Kiều Mộc Mộc, dẫn Chu Á trở về gian hàng, chia trà sữa cho mọi người.

Kiều Mộc Mộc lúc này mới phản ứng lại, tức tối đuổi theo.

Cô ta lớn tiếng hét: “Chị đừng có vu khống! Rõ ràng là cô ấy đụng vào tôi! Tôi còn chưa bắt cô ấy xin lỗi, chị ngược lại còn nói tôi sai?!"

“Kiều tiểu thư, có cần xem lại camera không?” Có Tô Lê làm chỗ dựa, Chu Á cũng không sợ cô ta, “Ý của cô là tôi đang đi thẳng, lại va vào cô, người đột nhiên xuất hiện từ góc khuất?"

Khí thế của Kiều Mộc Mộc lập tức giảm đi một bậc, nhưng vẫn cứng miệng: “Sao, sao lại không thể!”

Chu Á thực sự không muốn dây dưa với cô ta nữa.

Cô hít sâu một hơi, nhẫn nhịn nói: “Vậy tính là tôi sai được chưa, tôi xin lỗi cô, Kiều tiểu thư. Nếu không còn chuyện gì khác, làm ơn rời khỏi gian hàng của chúng tôi, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi.”

“Đây là thái độ tiếp khách của các cô sao?” Kiều Mộc Mộc khoanh tay.

Cô ta nhìn về phía Tô Lê, hẳng giọng nói: “Tô Lê, cô ta là trợ lý mới của chị? Quả là không ra gì, ngay cả lễ nghi cơ bản cũng không biết.”

Tô Lê nhìn cô ta.

“Cô thì cái gì cũng hiểu rõ, triển lãm của Phương Viên năm nay chắc chắn sẽ thu hoạch nhiều lắm nhỉ?”

Vốn dĩ là công ty cạnh tranh, gian hàng của Tô thị và Phương Viên lại không xa nhau.

Dù Tô Lê không cố ý để tâm, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy rõ sự chênh lệch giữa lượng khách của cả hai. Đến mức kẻ ngốc cũng biết tình hình hiện tại của hai bên ra sao.

Quả nhiên, nghe vậy Kiều Mộc Mộc mặt mày liền tái xanh: “Chuyện, chuyện này không thể đánh giá bằng những thứ chị nói!”

Lớp mặt nạ của cô ta bị bóc trần, mất mặt đến mức không chịu nổi, giận dữ chộp lấy thứ gì đó bên cạnh và ném mạnh xuống đất: “Sao chị có thể nói chuyện với tôi như vậy?”

“Á!” Chu Á kêu lên một tiếng, "Tai nghe!"

Cô vội vàng nhặt tai nghe bluetooth bị rơi xuống đất lên.

Vì sự phản bội đột ngột của Tiền Hữu Lâm, Tô thị đã chậm trễ nhiều thời gian, hiện tại tai nghe bluetooth KM12 vẫn chưa được sản xuất hàng loạt.

Lần này họ chỉ mang đến triển lãm khoảng 80 tai nghe KM12 để trưng bày, hôm nay đã tặng đi hơn 20 chiếc cho khách hàng ký hợp đồng, nên mỗi sản phẩm còn lại đều rất quan trọng!

Chu Á cùng với đồng nghiệp kiểm tra tai nghe, khi phát hiện âm thanh không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Đồng nghiệp trấn an: “Tôi đã nói mà, không có vấn đề gì đâu, chất lượng của KM12 tốt lắm."

Chu Á lật lại vỏ ngoài của tai nghe: “Nhưng vỏ này có một vết nứt."

Cô ấy ủ rũ đưa tai nghe cho Tô Lê.

Tô Lê không dài dòng, trực tiếp đưa tai nghe về phía Kiều Mộc Mộc: “Kiều tiểu thư, bồi thường theo giá đi, năm trăm nghìn.”

Kiều Mộc Mộc vừa định cười nhạo, sắc mặt lập tức thay đổi, mắt trợn to miệng há hốc trông cực kỳ buồn cười: “Bao nhiêu?"

Cô ta hét lên: “Cô điên rồi sao? Một cái tai nghe rách mà đòi năm trăm nghìn?”

“Đây là máy mẫu.” Tô Lê điềm tĩnh, “Quy định lần này của chúng tôi là, phải ký hợp đồng trên năm trăm nghìn mới có thể mang đi một chiếc tai nghe mẫu."

Cô hỏi lại lần nữa: “Cô xác nhận không bồi thường chứ? Vậy tôi sẽ gọi cảnh sát.”

“Khoan đã!” Thấy cô thật sự định gọi, Kiều Mộc Mộc nghiến răng, gọi điện thoại cho Phương Khoát.

Phương Khoát nhanh chóng đến nơi, sau khi hiểu rõ sự việc, anh ta cau mày.

Anh ta và Tô Lê đối mặt một lúc, rồi đột nhiên nở nụ cười: “Nếu là do Mộc Mộc làm hỏng, thì chúng tôi phải bồi thường.”

Kiều Mộc Mộc có chút lo lắng: “Thật sự trả cho họ năm trăm nghìn à? Phương ca, đây không phải là ăn vạ sao?"

Phương Khoát cúi đầu, dịu dàng xoa đầu cô ta.

Xung quanh vẫn có khách qua lại, anh ta lớn tiếng nói trước mặt mọi người: “Cơ hội ăn vạ của công ty cũ không nhiều nữa đâu, nể tình trước kia, bố thí cho họ một chút đi."

“Phương tổng thật là giỏi ăn nói.” Tô Lê không hề tức giận trước những lời của anh ta.

Cô tiến lên hai bước, vừa đưa mã thanh toán ra, vừa nhướn mày hỏi: “Dùng bao nhiêu công sức giành được đám người của Tiền Hữu Lâm mà không gây ra tổn thất gì đáng kể cho Tô thị, Phương tổng chắc phải thất vọng lắm nhỉ?"

Phương Khoát cười lạnh: “Tôi quả thật không ngờ tới nước đi của cô.”

Anh ta quét mã thanh toán, rồi hỏi tiếp: “Tô Lê, cô nghĩ rằng có thể giấu cả đời bằng cách dùng sản phẩm cũ giả dạng KM12 sao?"

Tô Lê hơi ngạc nhiên, mất hai giây mới phản ứng lại Phương Khoát hoàn toàn không tin rằng Tô thị thực sự đã chế tạo ra KM12 đúng thời hạn sau khi mất đi đội ngũ của Tiền Hữu Lâm.

Cô nở nụ cười, tất nhiên cũng không thể nói cho Phương Khoát biết sự thật.

Thấy năm trăm nghìn đã được chuyển vào tài khoản, cô quay người trở về gian hàng.

“Phương tổng cứ tiếp tục sống trong thế giới của mình đi, tôi còn bận, không tiễn.”

Phương Khoát nhíu mày, đuổi theo hai bước, đè thấp giọng đe dọa: “Tôi sẽ vạch trần tất cả những giả dối của cô!"

“Cứ tự nhiên.” Tô Lê hoàn toàn không để lời anh ta vào mắt - KM12 không hề giả dối, cô không sợ bị vạch trần.

Cô bắt đầu đuổi người: “Làm ơn đừng chắn đường nữa.”

Phương Khoát nheo mắt, nhìn cô đầy ác ý, sau đó mới dẫn Kiều Mộc Mộc rời đi.

Tối hôm đó, khi đội ngũ của Tô Lê thu dọn gian hàng chuẩn bị về nghỉ ngơi, một cô gái trẻ trung xinh đẹp tìm đến.

Cô ấy đã xem phần giới thiệu về công ty Tô thị vài lần, rồi hỏi thăm nhân viên của Tô thị: “Xin hỏi Tô Lê có ở đây không?"

Tô Lê đang ở phía sau dọn dẹp, nghe vậy ngẩng đầu lên, bước tới nhìn đối phương và nói: “Tôi đây.”

Cô hỏi: “Xin hỏi cô là?”

Ánh mắt của đối phương lóe lên một tia ngạc nhiên, cô ấy chủ động đưa tay ra: “Tôi là Tưởng Thời Nặc.” Cô ấy mỉm cười thân thiện với Tô Lê: “Thẩm học muội chắc đã nhắc đến tôi?"

“À... đúng rồi!” Tô Lê nhớ ra đối phương là đàn chị của Thẩm Mặc, cười rồi đưa tay ra bắt tay cô ấy.