Nữ Phụ Pháo Hôi A Quyết Định Đình Công

Chương 37: Tôi Nói Tôi Đi Gặp Vợ Của Mình~




Cảm hứng bất chợt không phải là điều khó khăn, điều khó là thực hiện nó cho đến cùng chỉ vì một phút bốc đồng.

Khi Tô Lê mở ứng dụng giao thông và thấy vẫn còn một vé hạng thương gia trên chuyến tàu cao tốc gần nhất đến tỉnh lân cận, cô không hề nghĩ ngợi mà lập tức đặt vé ngay.

Đến khi cô đặt chân lên sân ga, gió đêm lạnh lẽo từ vùng hoang dã thổi qua bên cạnh, cái lạnh dần len lỏi từ chân lên khắp cơ thể, và cô cúi đầu nhìn hành lý đơn giản trong tay mình, bất giác bật cười.

Cơ thể có chút lạnh, nhưng trái tim thì lại đập rộn ràng nóng ẩm.

Sau hơn hai giờ đồng hồ ngồi tàu, cô thuận lợi đến được thành phố nơi Thẩm Mặc đang ở và bắt xe đến khách sạn của cô ấy.

Đứng trước cửa phòng của Thẩm Mặc, Tô Lê vẫn không thể tin mình lại táo bạo đến mức chạy đến đây như vậy.

Hành lang trên tầng thượng rất yên tĩnh, vào giờ này chỉ có một phòng tổng thống được đặt. Đèn cảm ứng âm thanh đã tắt từ lâu vì không có tiếng động, cô đứng một mình trước cửa, nghĩ về người yêu chỉ cách một bức tường, môi bất giác cong lên.

Nhưng không hiểu sao, dù đã đến bước cuối cùng, Tô Lê lại do dự không gõ cửa ngay lập tức.

Cô suy nghĩ rất nhiều.

Cả hai đều là người trưởng thành, lý trí. Nếu Thẩm Mặc mở cửa và thấy cô, cô ấy sẽ nghĩ gì?

Một người nghiêm túc như Thẩm tổng liệu có thể hiểu được cảm xúc của cô không? Có khi nào cô ấy cũng như cô, chỉ vì hai ngày không gặp mà đã bồn chồn và buồn bã?

Tô Lê lắc đầu, hất hết những suy nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu.

“Đã đến rồi..." Cô khẽ lẩm bẩm, “Chẳng lẽ giờ lại quay về sao?"

Nghĩ vậy, cô nhẹ nhàng gõ cửa.

“Cộc cộc cộc—”

Giọng của Thẩm Mặc vọng ra từ bên trong, âm sắc rất lạnh lùng.

Cô ấy hỏi: “Ai vậy?”

Tô Lê nhìn đồng hồ, lúc này đã gần 11 giờ đêm.

Giờ này thực sự không thích hợp để ghé thăm ai.

Cô khẽ hắng giọng, trước khi kịp xưng tên thì lại đổi ý, cố tình bóp giọng: “Dịch vụ phòng."

Nghe thấy bước chân, Thẩm Mặc đã đi đến chỗ cửa ra vào.

Cô ấy đáp: “Tôi không cần dịch vụ phòng."

Tô Lê nhìn qua mắt mèo, cố ý nép vào góc khuất tầm nhìn.

Cô tiếp tục: “Là do Tô tiểu thư sắp xếp cho cô.”

“Tô tiểu thư nào?”

Tô Lê không nhịn được, khẽ gõ vào cánh cửa: “Tô Lê, Tô tiểu thư đó.”

Ngay sau đó, cửa phòng được mở ra, Thẩm Mặc xuất hiện phía sau.

“Rốt cuộc cô...” Vẻ mặt cô ấy vẫn còn nghi hoặc, nhưng khi thấy Tô Lê, cặp lông mày đang nhíu lại từ từ giãn ra, cuối cùng cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ, gọi một tiếng: "Tô Lê?!"

Trái tim Tô Lê rơi trở lại vị trí của nó.

Cô bỏ hành lý xuống, ôm chầm lấy eo Thẩm Mặc, nhấc bổng cô ấy lên và xoay một vòng.

“Thẩm tổng có hài lòng với dịch vụ phòng này không?”

Thẩm Mặc vẫn còn ngơ ngác, phấn khích đến mức không nói nên lời.

Cô ấy áp tay lên mặt Tô Lê, như thể để xác nhận xem người trước mặt có thật hay không.

Cuối cùng, mọi thắc mắc đều biến mất, cô ấy gật đầu mạnh: “Rất hài lòng!”

Nói xong, cô ấy chủ động cúi xuống, hôn nhẹ lên môi Tô Lê: “Em thực sự đến rồi..."

Tô Lê cười đáp lại bằng một tiếng “ừm.”

Vì hành lang có gắn camera, không tiện ở lại lâu, cô nhanh chóng xách hành lý không mấy nặng nề của mình và kéo Thẩm Mặc vào phòng.

Khi cánh cửa đóng lại, cô không cần phải kìm nén nữa, tiện tay ném chiếc túi hàng hiệu và ngay lập tức bế Thẩm Mặc lên.

Không kịp vào phòng ngủ, cô ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn rộng rãi trong phòng khách và đặt Thẩm Mặc ngồi trên đùi mình.

Trọng lượng của người yêu đè lên người cô, cảm giác ấy không hề nặng nề mà chỉ mang đến cảm giác tràn đầy hạnh phúc.

Tô Lê khẽ nhấc bổng cô ấy lên một chút, hỏi: “Có phải gầy đi rồi không?”

Cô dùng tay đo vòng eo của Thẩm Mặc: “Sao thấy nhẹ hơn thế này?”

Thẩm Mặc cúi xuống, cọ má vào cô.

Tô Lê cười né tránh: “Đừng."

Cô khẽ họ rồi giải thích: “Em đã trang điểm lại trên tàu cao tốc, chút nữa sẽ dính hết vào mặt chị mất.”

Khác với cô, Thẩm Mặc đã rửa mặt từ sớm, trên mặt cô ấy chỉ có chút mùi hương tươi mát của nước dưỡng da.

“Sao muộn thế rồi mà còn trang điểm?” Thẩm Mặc ngạc nhiên hỏi.

Tô Lê hắng giọng, nhìn cô ấy với ánh mắt trách móc: “Đến gặp Thẩm tổng, đương nhiên phải trang điểm thật đẹp rồi.”

Thẩm Mặc nâng mặt cô lên, nghiêm túc nói: “Em không trang điểm cũng đã đẹp rồi.”

Tô Lê chu môi, cẩn thận hôn nhẹ lên khóe môi cô ấy: “Thẩm tổng của chúng ta thật ngọt ngào.”

“Ngọt sao?” Thẩm Mặc đưa lưỡi nhỏ liếm môi mình, “Không phải chứ?”

Cô ấy tiến sát đến gần, đến mức cả hai có thể cảm nhận hơi thở của nhau: "Em có muốn thử không?”

“Ưm...” Tô Lê hít sâu một hơi.

Hiếm khi cô bị Thẩm Mặc trêu chọc đến đỏ mặt và tim đập loạn nhịp, cô đẩy nhẹ vào vai cô ấy: “Để em đi tắm đã.”

Suốt cả quãng đường từ taxi đến tàu cao tốc, cô lo rằng mùi cơ thể mình sẽ không dễ chịu.

Tay của Thẩm Mặc lần tìm đến cổ áo cô: “Chỉ là nếm thử thôi, tại sao phải tắm trước?”"

“Vì sau khi nếm môi xong thì còn phải ăn chính nữa.” Tô Lê bế cô ấy lên, rời khỏi ghế sofa và nhẹ nhàng đặt Thẩm Mặc xuống sofa.

Cô bắt đầu tháo trang sức trên người: “Hộp đựng của chị để ở đâu?”

Thẩm Mặc chỉ vào phòng ngủ: “Ở đó, trong tủ.”

“Được.” Tô Lê gật đầu, bước về phía phòng ngủ.

Cô vừa cầm lấy túi mỏng thì nghe thấy tiếng bước chân sau lưng – Thẩm Mặc đã theo sát cô.

Tô Lê bật cười, quay lại lấy hành lý của mình ở cửa.

“...Đi vội quá, em không mang theo bàn chải và khăn tắm."

“Có bàn chải dùng một lần, còn khăn tắm thì em dùng của chị.” Thẩm Mặc ngoan ngoãn đề nghị, “Nếu em không thích đồ dùng một lần, ngày mai có thể ra siêu thị mua."

“Đồ dùng một lần cũng được.” Tô Lê lấy bộ đồ ngủ của mình từ hành lý.

Cô định bước vào phòng tắm, nhưng phát hiện Thẩm Mặc lại “bước lạch bạch” theo sau.

Tô Lê cười không thành tiếng, quay lại nhìn cô ấy: “Sao vậy?"

Thẩm Mặc lắc đầu.

Cô ấy nói: “Tô Lê, hôm nay chị nhìn thấy một đám mây, nó trông giống khuôn mặt của em."

Tô Lê ngạc nhiên: “Mây sao?"

Cô không thể tưởng tượng được một đám mây trông giống mình sẽ như thế nào.

“Ừm.” Thẩm Mặc đã theo cô đến cửa phòng tắm, “Chị muốn chụp lại để cho em xem, nhưng xe chạy quá nhanh, góc độ không còn đúng nữa.”

“Vậy thật đáng tiếc.” Tô Lê quay người, đứng chắn trước cửa phòng tắm, “Chị cũng muốn vào cùng à?”

Thẩm Mặc nhìn vào trong, gật đầu đầy mong đợi.

Tô Lê cười, lắc đầu từ chối: “Không được.”

Nếu là ở nhà, cô tất nhiên sẽ không khách sáo, nhưng phòng tắm của khách sạn không biết có sạch sẽ hay không, cô không muốn để Thẩm Mặc chịu thiệt.

Thẩm Mặc chu môi, nhưng không hỏi thêm lý do, ngoan ngoãn nghe lời.

"Ồ."

“Ngoan, chờ em một lát, sẽ xong ngay thôi.” Tô Lê đưa tay xoa đầu cô ấy.

“Ừ.” Thẩm Mặc gật đầu, nhưng không có dấu hiệu muốn rời đi.

Tô Lê hỏi: “Ra giường đợi em được không?"

Lần này, Thẩm Mặc lắc đầu.

Cô ấy thúc giục: “Em vào đi, chị sẽ đợi ở đây.”

“Phì.” Tô Lê mỉm cười, lại khẽ chạm vào chóp mũi cô: “Hai ngày không gặp, Thẩm tổng của chúng ta đã trở thành chú chó con rồi sao?"

Thẩm Mặc chớp mắt, không phản bác, chỉ khẽ gọi tên cô.

“Tô Lê..."

Tô Lê nín thở, không dám chần chừ nữa, cô đóng cửa và chui vào trong phòng tắm.

Cô cố gắng nhanh nhất có thể, nhưng khi ra ngoài cũng đã mất gần hai mươi phút.

Thẩm Mặc vẫn đứng ở bên ngoài, khi thấy cô bước ra, ánh mắt cô ấy bỗng sáng rực lên, như thể hàng nghìn ngôi sao đồng loạt bừng sáng trong vũ trụ.

Tô Lê dắt cô ấy về giường, ngồi xuống mép giường, còn Thẩm Mặc thì quỳ trên giường giúp cô sấy tóc.

“Tại sao đột nhiên đến vậy?”

Trong tiếng gió “vù vù” của máy sấy, Tô Lê ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Em cũng không rõ nữa. Nhưng khi nhận ra mình đã làm gì thì đã ở ga tàu cao tốc rồi.”

Cô mỉm cười, khẽ nghiêng đầu nói với Thẩm Mặc: “Dù là đêm khuya, ga tàu vẫn rất đông người, em lướt qua họ, có thể nhìn thấy nụ cười trên gương mặt họ. Khi đó em nghĩ, trong số họ có bao nhiêu người giống như em, đang đi gặp người yêu của mình nhỉ?”

Thẩm Mặc dịu dàng vuốt tóc cô.

“Nhưng rồi em chợt nhận ra, những người như em, xuất hành mà không có kế hoạch gì, chắc chỉ là thiểu số.” Tô Lê cảm thán, “Có lẽ trong đám đông, chỉ có em là khác biệt.”

Thẩm Mặc bất ngờ hỏi: “Vậy em có sợ không?”

Tô Lê ngạc nhiên vì Thẩm Mặc có thể nhận ra cảm xúc ẩn sâu trong lời nói của cô.

Cô mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: “Có chút sợ... nhưng mong muốn gặp chị và niềm vui sướng vì sắp gặp lại đã nhanh chóng lấn át nỗi sợ nhỏ bé đó.”

Tóc đã khô khoảng bảy, tám phần, Thẩm Mặc tắt máy sấy, từ phía sau gục đầu lên vai cô.

“Có một cô bé ngồi cạnh em, khi em đang kẻ mắt, cô ấy cứ nhìn em chằm chằm.” Tô Lê nhớ lại chuyện thú vị trên đường, “Khi em ngước lên, cô ấy không hề né tránh mà hỏi em có phải đang đi gặp người yêu không.”

Thẩm Mặc ôm chặt eo cô: “Vậy em trả lời sao?”

“Em đương nhiên nói không rồi.” Tô Lê đặt tay lên mu bàn tay cô ấy, “Em nói em đi gặp vợ của mình~"

Cô đưa chiếc nhẫn kim cương trên tay lên: “Em đã kết hôn với người yêu của mình rồi!”

Thẩm Mặc bật cười, hơi thở ấm áp phả lên cổ cô.

Tô Lê quay lại, ôm cô ấy cùng nằm xuống giường.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn ngủ vàng nhạt chiếu sáng đầu giường, phần còn lại bị bóng tối mờ ảo bao phủ.

Tô Lê cảm thấy như cả thế giới đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại cô và Thẩm Mặc lơ lửng trong biển thời gian.

Thẩm Mặc dựa vào lòng cô, cọ má vào làn da mịn màng của cô đầy lưu luyến.

Tô Lê cúi xuống, hôn nhẹ lên mái tóc cô ấy.

Không có ham muốn, giữa họ lúc này chỉ là những cử chỉ gắn bó tự nhiên và gần gũi nhất, giản dị mà ấm áp.

“Ban đầu em định đi máy bay qua đây, như vậy chúng ta sẽ cùng ngắm chung một khung cảnh.” Tô Lê ôm cô ấy nói, “Nhưng đáng tiếc, chuyến bay sớm nhất đến đây là sáng mai, và em biết mình không thể chờ đợi được.”

“Trên máy bay cũng chẳng có gì đáng xem.” Thẩm Mặc lên tiếng, “Thành phố nhỏ quá, cảm giác như không chạm được mặt đất, không biết bao giờ mới hạ cánh."

Cô ngước lên hỏi: “Vậy em đã nhìn thấy gì trên đường?”

“Đêm rất tối, chỉ thấy ánh đèn từ xa, nhanh chóng lướt qua.” Tô Lê hồi tưởng lại cảnh trên đường, “May mà sau đó lại xuất hiện những vùng ánh sáng khác, hết vùng này đến vùng khác, như những ngọn đèn dẫn đường.”

Thẩm Mặc cười: “Chị sẽ bảo Sanh Tiêu hủy vé máy bay, trên đường về chúng ta đi tàu cao tốc nhé?"

“Hơn hai tiếng đấy.” Tô Lê xác nhận, “Chị chịu được không?"

“Dài hơn chị cũng đã trải qua.” Thẩm Mặc lười biếng ngáp một cái, “Nhưng bây giờ có lẽ sẽ khác trước..."

Tô Lê cười, cố tình hỏi: “Khác như thế nào?"

“Có em cùng đi...” Thẩm Mặc điều chỉnh tư thế, nằm thoải mái hơn, “Chắc sẽ không nhàm chán nữa.”

Tô Lê khẽ cười.

Cô cúi đầu hôn lên trán Thẩm Mặc: “Ngủ thôi.”

Nghe vậy, Thẩm Mặc cố gắng ngẩng mặt lên.

Tô Lê hiểu ý, cũng hôn nhẹ lên môi cô ấy: “Ngoan, ngủ đi."

Thẩm Mặc đáp một tiếng “ừ”, rồi thì thầm gì đó, rất nhanh sau đó cô ấy đã chìm vào giấc ngủ với hơi thở đều đặn.

Tô Lê từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Cô không ngờ rằng, trong đêm vội vã đến gặp Thẩm Mặc, hai người họ lại chẳng làm gì cả. Đôi khi, một cái ôm đơn thuần lại khiến người ta cảm nhận được tình yêu của đối phương rõ ràng hơn nhiều so với những cuộc ân ái.

Như lúc này, khi Thẩm Mặc ngủ ngon lành trong vòng tay cô, cảm giác mãn nguyện trong lòng cô thật khó có thể diễn tả bằng lời.

“Ngủ ngon, Thẩm Mặc.” Sau tiếng thì thầm khẽ khàng, Tô Lê cũng nhắm mắt lại, chìm vào giấc mơ ngọt ngào cùng với Thẩm Mặc.

Đêm nay, sau hai ngày chia cách, cả hai đều ngủ rất ngon, rất sâu.

Ngày hôm sau, như thường lệ, Dư Sanh Tiêu đến gõ cửa để đón Thẩm Mặc đi làm, nhưng người mở cửa lại là Tô Lê với dáng vẻ lười biếng.

Cô ấy ngẩn ra hai giây, rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ chuyên nghiệp: “À, Tô tổng, Thẩm tổng đã dậy chưa?

“Xe đã chờ sẵn ở dưới rồi.”

Tô Lê quay đầu lại nhìn, rồi gật đầu: “Đợi một lát, chúng tôi sẽ xuống sau năm phút.”

Dư Sanh Tiêu gật đầu, đầy thấu hiểu: “Vậy tôi đợi dưới lâu."

Nói xong, cô ấy nhanh chóng quay lưng rời đi.

Tô Lê đóng cửa lại, bước vào trong, thấy Thẩm Mặc đang mặc áo khoác.

Thẩm Mặc nhớ ra gì đó, hỏi cô: “Bên công ty của em có vấn đề gì không?”

“Ừm, không sao cả.” Tô Lê nói, “Em đã sắp xếp ổn thỏa trước khi đến, vừa ký xong một đơn hàng lớn, nên thời gian tới sẽ khá nhẹ nhàng.”

Nói rồi, cô nở một nụ cười ranh mãnh: “Hơn nữa, nếu có chuyện gì thì chẳng phải vẫn còn cha em ở đó sao? Để ông ấy lo vậy."

Thẩm Mặc ngẫm nghĩ, nhìn cô: “Cha của em cũng sẽ giúp em giảm bớt áp lực sao?”

“Tất nhiên.” Tô Lê gật đầu.

Cô chợt nhớ ra gì đó, nheo mắt hỏi lại: “Thẩm đổng chỉ biết bóc lột chị thôi sao?”

Kể từ sau cú điện thoại hôm đó, thiện cảm của cô đối với Thẩm Chung đã tụt dốc không phanh – bất cứ ai bắt nạt vợ yêu của cô đều đáng chết!

Thẩm Mặc nhún vai: “Không sao cả."

Cô không phủ nhận, chỉ nói một cách quen thuộc: “Không sao."

Tô Lê nhìn cô, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc. Có điều gì đó mắc nghẹn trong cổ họng cô, không thể thốt ra cũng không thể nuốt xuống được.

“...Cha chị cũng quá đáng thật đấy, lúc cần chị thì bóc lột không thương tiếc, lúc không cần thì lại muốn chị ký một tờ giấy để giao chi nhánh cho Chu Mộ Tâm."

Cô bĩu môi: “Tính toán thật giỏi, đời nào lại có chuyện dễ dàng như vậy?”

Thẩm Mặc chỉnh lại tay áo, nghe vậy chỉ thản nhiên đáp: “Bản chất của con buôn thôi mà."

Tô Lê bước đến bên cạnh cô: “Em không muốn chị quá bận rộn, dồn hết tâm trí vào công việc. Nhưng mặt khác, em cũng không muốn chị nhường đường cho người như Chu Mộ Tâm. Nếu bà ta mà lên được quyền lực, không biết sẽ đối phó với chị như thế nào.”

Nói đến đây, cô thở dài: “Thẩm tổng, chị nói xem phải làm sao đây?"

Thẩm Mặc ngước lên nhìn cô: “Đừng thở dài.”

Cô khẽ nhếch môi, dường như không đặt bất kỳ vấn đề nào vào trong lòng: “Quyền lực cần thời gian để chuyển giao, trên đời này còn rất nhiều người có năng lực hơn Chu Mộ Tâm và cũng có nhân cách tốt.

“Chị đã lên kế hoạch buông quyền, chỉ là mọi thứ cần phải từ từ.”

Mắt Tô Lê sáng lên: “Thật sao?"

Thẩm Mặc mỉm cười gật đầu: “Chị sẽ không lừa em.”

Tô Lê ôm lấy cô ấy, không kiềm chế được mà hôn một cái thật kêu: “Em biết mà, Thẩm tổng của chúng ta lợi hại nhất!"

Thẩm Mặc đã sẵn sàng ra ngoài, cô nhìn thấy Tô Lê cũng ăn mặc chỉnh tề: “Em muốn đi cùng chị không?”

Tô Lê hỏi ngược lại: “Có tiện không?"

Thẩm Mặc gật đầu: “Đương nhiên."

Tô Lê cười quyến rũ.

Cô vòng tay qua cổ Thẩm Mặc: “Vậy hôm nay em sẽ là ‘trợ lý Tổ" mới được bổ nhiệm bên cạnh Thẩm tổng. Thẩm tổng, xin hãy chỉ giáo.”

Thẩm Mặc có chút kinh ngạc, nhìn cô từ trên xuống dưới.

Tô Lê đứng thẳng người, để mặc cô ấy nhìn: “Thế nào? Hài lòng không?”

“Rất hài lòng.” Thẩm Mặc đánh giá.

Tô Lê cúi đầu, không kiềm được mà hôn vài cái lên má và khóe môi cô ấy.

Thấy thời gian đã gần đến giờ hẹn với Dư Sanh Tiêu, cô hít sâu một hơi để ổn định nhịp tim đang đập nhanh, rồi nói với Thẩm Mặc: “...Xuống thôi, tài xế và trợ lý Dư đang đợi.”

“Được.” Thẩm Mặc liếm nhẹ môi, như thể vẫn chưa hết dư vị.

Theo lịch trình hôm nay, Thẩm Mặc sẽ đến thăm nhà máy để kiểm tra quy trình sản xuất sản phẩm của Tâm Mục.

“Hiện tại có thể xác định, lô hàng không đạt tiêu chuẩn là do nguyên liệu sau khi được vận chuyển đến nhà máy đã bị chất đống chung với các hóa chất khác, khiến lô nguyên liệu đó bị nhiễm bẩn."

Trên xe, Dư Sanh Tiêu đặt báo cáo kiểm tra mới nhất lên tay Thẩm Mặc: “Còn về lý do tại sao các loại vật liệu khác nhau lại bị đặt cùng một chỗ, phía kho hàng giải thích rằng đó là do nhân viên mới thao tác sai."

"Sai thao tác?” Thẩm Mặc nheo mắt, “Một sự cố sản xuất lớn như vậy mà không bị phát hiện trong suốt quy trình sản xuất, chỉ đến khi sản phẩm được sản xuất ra và kiểm tra không đạt tiêu chuẩn mới lộ ra sao?”

Dư Sanh Tiêu: “Tôi cũng thấy chuyện này có vấn đề.”

Cô ngừng một lát rồi nói tiếp: “Hôm qua tôi đã gặp các quản lý phụ trách các dự án ở nhà máy, ngoài bộ phận kho, tất cả đều đang đổ lỗi cho nhau. Điều quá đáng hơn là, nhân viên bị đồn là thασ tác sai đã nghỉ việc từ hai tháng trước, tức là bây giờ chuyện này cơ bản không tìm được người chịu trách nhiệm.”

Đây là chuyện nội bộ của S.G, Tô Lê tự biết không nên xen vào.

Nhưng chỉ ngồi im lặng bên cạnh nghe hai người trò chuyện cũng khiến cô tức giận, trực giác mách bảo rằng có gì đó mờ ám ở đây.

Chẳng bao lâu, tài xế đưa họ đến cơ sở sản xuất mỹ phẩm ở ngoại ô.

Giám đốc tổng phụ trách của nhà máy Lý Đống Lương và các quản lý khác đã ra đón từ khi họ bước xuống xe, cúi chào không ngớt. Nhưng khi Thẩm Mặc vừa hỏi về chi tiết sự cố sản xuất, mấy người đó bắt đầu lúng túng.

“Đúng là một sự cố ngoài ý muốn thôi, nhân viên mới không biết gì nên để đồ chung với nhau.” Một người đàn ông trung niên béo tốt gãi đầu, “Thẩm tổng, chuyện này chẳng phải đã được kết luận rồi sao? Sao đến giờ vẫn còn phải điều tra nữa?”

Tô Lê ngước lên, chú ý thấy người đàn ông này tên là Chu Á Minh, là quản lý của dây chuyền sản xuất số một.

Lô mỹ phẩm bị hỏng chính là do dây chuyền số một chịu trách nhiệm sản xuất.

“Trong quá trình sản xuất xảy ra sự cố như vậy đã đủ để bộc lộ rất nhiều vấn đề, nhân viên liên quan đã nghỉ việc không có nghĩa là những sự cố tương tự sẽ không xảy ra sau này.” Thẩm Mặc lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Chu Á Minh lúng túng lùi lại sau đám đông.