Nữ Phụ Pháo Hôi A Quyết Định Đình Công

Chương 32: Tổng Giám Đốc Thẩm Nhớ Em Thế Nào? (3)




Ngay sau đó, cô ta cau mày: "Sao cô cứ lởn vởn mãi thế?"

Rốt cuộc là ai lởn vởn mãi không chịu đi đây?

Tô Lê thầm lườm cô một cái, không có ý định đáp lại.

"Mộc Mộc, đừng nói chuyện với cô ta." Phương Khoát vẫy tay gọi, "Tài liệu in ra rồi chứ? Đưa đây."

Kiều Mộc Mộc nhảy chân sáo đến bên anh ta: "Xong rồi đây!"

Cô ta đưa tài liệu cho Phương Khoát: "Em đã in lại hết rồi, lần này chắc chắn không có vấn đề gì."

Phương Khoát thở phào nhẹ nhõm: "Em làm tốt lắm."

Anh ta cũng không dám trì hoãn, lập tức chuyển đồ cho vị quản lý kia: "Quản lý, tài liệu đấu thầu của Phương Viên nhờ anh giữ giúp."

"Ngài yên tâm." Người đàn ông liếc nhìn Tô Lê, nghĩ một lúc rồi nói một câu lời hay ý đẹp: "Chúng tôi đối xử rất nghiêm túc với bất kỳ nhà cung cấp nào."

Nhân lúc họ đóng kịch hết sức nghiêm túc, Tô Lê đã rời khỏi tòa nhà "Lục Dã".

Cô tìm thấy xe của mình, đang định mở khóa thì nghe thấy giọng của Kiều Mộc Mộc: "Tô Lê."

Tô Lê quay đầu lại.

Kiều Mộc Mộc thân thiết khoác tay Phương Khoát: "Thông báo cho cô biết, tôi và Phương Khoát chính thức ở bên nhau rồi."

Biểu cảm của cô ta đầy vẻ ngạo mạn: "Từ nay về sau, cô sẽ mãi mãi không có cơ hội nữa."

Tô Lê sững người: "Cơ hội gì cơ?"

Kiều Mộc Mộc nghiến răng: "Tất nhiên là cơ hội ở bên tôi rồi!"

"Phì." Tô Lê không khách khí cười phá lên.

Càng nghĩ càng buồn cười, cô ôm bụng cúi xuống, cười đến mức không giữ nổi hình tượng.

Kiều Mộc Mộc tức đến xanh mặt: "Cô cười gì? Có phải là cô bị đả kích quá lớn nên..."

"Cảm, cảm ơn." Tô Lê phớt lờ cô ta, thẳng thừng nhìn về phía Phương Khoát.

Cô lau đi nước mắt chảy ra vì cười: "Vẫn phải là Phương tổng có lòng, đã giải quyết được một rắc rối lớn như Kiều Mộc Mộc. Nếu có cơ hội, tôi sẽ mua tặng anh một cái cờ để biểu dương."

"Chỉ được cái miệng cứng thôi." Phương Khoát làm ra vẻ vỗ vỗ quần áo như thể phủi bụi bẩn không tồn tại, "Tô Lê, Mộc Mộc chọn ở bên tôi, cô rất ghen tị phải không.

"Đáng tiếc, không thích thì là không thích, dù cô theo đuổi Mộc Mộc hai năm, cuối cùng cô ấy vẫn là của tôi."

Tô Lê chẳng mảy may để ý: "Anh thích nói gì thì nói."

Nói xong, cô bước vào xe, khởi động xe.

Thái độ của cô hoàn toàn không nằm trong dự đoán của hai người kia, Kiều Mộc Mộc giận dữ đứng chắn trước хе.

"Tôi đã lãng phí hai năm ở công ty của cô, đến khi ở bên cạnh Phương Khoát, tôi mới cảm nhận được giá trị của mình, Tô Lê! Cô chẳng là cái gì cả! Công ty Tô thị của cô cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!"

Tô Lê phớt lờ mọi thứ.

Cô nhấn còi hai lần: "Làm ơn tránh ra."

"Hừ!" Kiều Mộc Mộc chống nạnh, "Tại sao tôi phải tránh, tôi thích đứng đây thì sao?"

Tô Lê chân đạp lên chân ga, bắt đầu ước tính xem nếu trực tiếp đâm cô ta ra ngoài sẽ phải chịu bao nhiêu trách nhiệm pháp lý.

Đột nhiên, vị quản lý bộ phận thu mua của "Lục Dã" lao ra như thể có việc gấp: "Phương tổng! Phương tổng!!"

Phương Khoát và Kiều Mộc Mộc quay lại: "Sao thế?"

"Chà chà, tài liệu đấu thầu

của các ngài sao lại không thống nhất về phông chữ?" Quản lý mở tài liệu ra, "Phía đông một loại phông, phía tây một loại phông, điều này không đúng quy định!

"May là tôi phát hiện kịp thời, các ngài mau in lại một bản khác đi!"

Phương Khoát ngơ ngác tại chỗ, đột nhiên quay đầu nhìn Kiều Mộc Mộc: "Chẳng phải em nói lần này chắc chắn không có vấn đề gì sao? Một tài liệu cũng có thể làm hỏng thành ra thế này?"

"Anh hung dữ cái gì?" Kiều Mộc Mộc bĩu môi, "Chỉ là một vấn đề nhỏ thôi, em, em đi sửa lại là được."

Phương Khoát bắt đầu hít thở sâu: "Bảo bối, anh không hung dữ với em, nhưng tài liệu này thực sự rất quan trọng..."

Kiều Mộc Mộc ném thẳng tài liệu vào mặt anh ta: "Quan trọng thế thì anh tự làm đi, trước đây mấy thứ này đều do Tô Lê tự làm, em vốn không quen!"

Nói xong, cô ta vặn vẹo mông bỏ đi, để lại Phương Khoát đứng ngây ra đó.

Tâm trạng của Tô Lê thật phức tạp.

Cô nhớ lại những gì mình đã bỏ ra như bị trúng tà trước đây, lại nhìn tình cảnh của Phương Khoát hiện tại, đột nhiên cảm thấy đối phương cũng có chút đáng thương.

Tất nhiên, cảm giác này nhanh chóng biến mất, Kiều Mộc Mộc không còn chắn đường, cô lái xe rời khỏi nơi này một cách thuận lợi.

Một tháng sau, trong một bữa tiệc rượu của ngành, cô nghe một vài đồng nghiệp có quan hệ khá tốt với mình tán gẫu, kể rằng hôm đó Phương Khoát tự mình tất bật chạy qua chạy lại, vừa kịp in lại và gửi tài liệu đã sửa đúng giờ.

"Cậu không thấy cảnh tượng đó đâu, cái vẻ ta đây của Phương Khoát lập tức bộc lộ bản chất, buồn cười chết đi được."

Tô Lê cười cười: "Đúng là đáng tiếc."

"Giờ thì chắc cậu hả giận rồi chứ? Gần đây Phương Khoát còn đào mất một trợ lý đặc biệt từ công ty cậu, giờ thì hắn gặp quả báo rồi."

"Chậc, cũng không thể nói như vậy được." Tô Lê vuốt một lọn tóc dài, "Chuyện trợ lý đặc biệt kia, tôi còn phải cảm ơn Phương tổng ấy chứ."

"Hả?" Mọi người nhìn nhau khó hiểu, thực sự không hiểu lời của Tô Lê có ý gì.

Tô Lê cũng không muốn giải thích, nâng ly lên chào tạm biệt mọi người: "Các cậu uống tiếp đi, tôi xin phép."

Cô đi đến chỗ kín đáo, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Mặc: 【Chị đến chưa?】

【Chị vẫn đang trên đường.】 Thẩm Mặc trả lời rất nhanh, hai giây sau, một tin nhắn khác theo sau ngay lập tức: 【Bữa tiệc thế nào?】

【Chẳng có gì thú vị.】

Nghĩ một lúc, Tô Lê cong môi nhắn ba chữ: 【Nhớ chị rồi.】

Thẩm Mặc ngồi trong xe, vừa nhìn thấy thì mặt liền đỏ lên.

Cô luôn trung thực: 【Chị cũng vậy.】

【Vậy tổng giám đốc Thẩm nhớ em như thế nào?】

【Chị đã bảo tài xế lái nhanh hơn rồi.】

Tô Lê chống trán, cười khổ.

Cô biết Thẩm Mặc từ trước đến nay luôn là một người thực tế, nhưng không ngờ cô ấy lại không hiểu phong tình đến mức này.

Thở dài, cô gõ một đoạn tin nhắn đáp lại: 【Không cần, đừng vội. Bảo tài xế cẩn thận chút, em đâu có chạy mất đâu.】

Thẩm Mặc: 【Không sao, sớm một phút gặp mặt cũng tốt mà.】

Khóe miệng của Tô Lê đã không thể khép lại, cô vui đến mức chỉ muốn xoay một vòng tại chỗ.

Sự phấn khích khiến cô không thể đứng yên, vì vậy Tô Lê vừa đi vừa cúi đầu nhắn tin trả lời. Chính điều này đã khiến cô vô tình đụng phải một người.

"Á!" Người phụ nữ phát ra một tiếng thét chói tai.

"Xin lỗi!" Phản ứng lại, Tô Lê vội vàng cất điện thoại đi và đỡ đối phương dậy, "Cô có sao không?"

Người phụ nữ dựa vào cột, ly rượu sâm-panh trong tay đã đổ ra hơn một nửa, để lại một vệt vàng trên chiếc váy màu trắng ngà của cô ta.

"Váy của tôi!!!" Cô ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tô Lê, "Cô không có mắt à? Sao không nhìn đường?!"

"Thật xin lỗi." Tô Lê rút khăn giấy từ trên bàn đưa cho cô ta, "Lúc nãy tôi nhắn tin nên không để ý phía trước có người."

Người phụ nữ hoàn toàn không nghe vào tai, tức giận dậm chân.

Đột nhiên, cô ta giơ ly rượu lên, hắt nửa ly sâm-panh còn lại về phía Tô Lê.

Tô Lê nhanh mắt, kịp thời tránh sang một bên, nửa ly rượu sâm-panh đắt tiền "bõm" một tiếng đổ hết xuống đất, chỉ có vài giọt bắn lên váy cô.

Sống hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên Tô Lê gặp phải loại người như vậy-.

Cô biết mình đã sai trước, nhưng dù sao cũng đã xin lỗi rất chân thành, không ngờ phản ứng đầu tiên của đối phương lại là ăn miếng trả miếng.

Khi cô còn đang sững sờ, người phụ nữ đã đỏ mặt: "Cô còn dám né?!"

"Cô gì ơi, phiền cô bình tĩnh lại!"

Vì biết rõ mình sai trước, Tô Lê cố nén cơn giận, nhưng giọng cô đã không còn giữ được vẻ hòa nhã lịch sự. Cô lạnh giọng muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này: "Cô xem thử tổn thất thế nào, tôi sẵn sàng bồi thường trong phạm vi hợp lý."

"Cô có đền nổi không?" Người phụ nữ mắt đỏ hoe, "Chiếc váy này tôi khó khăn lắm mới mua được, lát nữa tôi còn phải lên sân khấu phát biểu, với cái vết bẩn này thì làm sao gặp người ta được?"

Cô ta đột nhiên khóc òa lên, rút điện thoại ra gọi: "Hứa tiên sinh, anh mau tới đây đi, có người định bắt nạt chết em đây này."

Tô Lê nhíu mày chặt hơn.

"Thế này nhé, tôi sẽ liên hệ cửa hàng thời trang gửi một chiếc váy mới cho cô, hoặc, vết bẩn này thực ra không rõ lắm, nếu cô choàng một chiếc khăn lên thì hoàn toàn có thể che được."

Người phụ nữ không còn nghe thấy gì nữa, vừa khóc vừa đe dọa cô: "Cô chờ đó mà xem, hôm nay nhất định phải khiến cô phải ngậm đắng nuốt cay!"

Tô Lê: "......"

Mặc dù vô cùng bất lực, nhưng cô vẫn không có ý định bỏ đi, kiên nhẫn chờ đợi cùng người phụ nữ tại chỗ. Không lâu sau, chỗ dựa của người phụ nữ đã đến.

Tô Lê nhìn kỹ, phát hiện người này quả thực có chút "đẳng cấp" - người đàn ông đến không ai khác chính là chủ trì bữa tiệc tối nay, Hứa Quý Bác.

Tô Lê và Hứa Quý Bác quen nhau, thêm vào đó, cô không phải kiểu mặt đại trà, Hứa Quý Bác cũng lập tức nhận ra thân phận của cô.

"Cô, cô là thiên kim nhà Tô thị đúng không?"

Tô Lê gật đầu: "Đúng vậy, bác Hứa."

Cô chủ động giải thích: "Vừa rồi tôi vô tình đụng phải vị tiểu thư này, giờ chúng tôi đang bàn bạc chuyện bồi thường."

"Chuyện này làm quá lên rồi." Hứa Quý Bác cau mày, "Cha cô Tô Khiêm đâu? Ông ấy đến chưa?"

"Cha tôi có chút bận, hôm nay tôi đại diện cho Tô thị tham dự tiệc." Tô Lê trả lời.

"Hừ." Hứa Quý Bác cười khẩy, "Ông ta tự mình không đến, lại phái một cô gái vụng về như cô tới. Cô xem, giờ gây họa lớn rồi phải không?"

"Tôi đến tham dự tiệc đương nhiên vì tôi có thể đại diện cho toàn bộ Tô thị." Tô Lê kiềm nén cơn giận, giữ lễ phép cơ bản, đáp: "Chuyện này chỉ là một sự cố đơn giản, chúng ta nên cứ xử lý từng việc một. Cứ tiếp tục giằng co thế này, vấn đề cũng không giải quyết được mà phải không?"

Hứa Quý Bác cân nhắc một lát, rồi cúi xuống hỏi người phụ nữ: "Đừng khóc nữa, để cô ấy đền chiếc váy cho em nhé?"

"Ai thèm cô ta đền? Chúng ta đâu thiếu chút tiền váy này!" Người phụ nữ dựa vào lòng ông ta, vừa khóc thút thít vừa vò nát tay mình trong vẻ dữ tợn.

"Phải, phải, nhà mình đâu thiếu tiền mua cái váy này." Hứa Quý Bác liếc nhìn Tô Lê, vẻ mặt như thể cô được lợi, lại tiếp tục hỏi: "Vậy em muốn thế nào?"

Người phụ nữ trừng mắt nhìn Tô Lê, từng chữ từng chữ nói: "Bắt cô ta đứng im, để em đổ một ly rượu lên người cô ta!"

Tô Lê nhếch môi, cô đã tức đến mức bật cười.

Cô thật sự không thể hiểu được tư duy của đối phương: "Ly rượu của cô là do tôi đổ à?"

Người phụ nữ nắm chặt tay: "Không phải cô thì là ai?"

"Ly rượu rõ ràng là do cô tự cầm trên tay, bây giờ tôi lại thành người đổ rượu lên cô sao?" Tô Lê cười lạnh một tiếng, "Cô có thể nói chuyện lý lẽ chút được không?"

"Cô chỉ là một kẻ tép riu đến từ một công ty rác rưởi, tôi nói lý lẽ gì với cô chứ?"

Người phụ nữ ngạo mạn khoanh tay trước ngực: "Nói cho cô biết, hôm nay nếu cô không đứng im cho tôi đổ rượu cho đến khi tôi hả giận, thì cô cuốn xéo khỏi đây, cô tự chọn đi!"

Tô Lê nhìn về phía Hứa Quý Bác.

Hứa Quý Bác nhún vai, tỏ vẻ "tôi cũng chẳng có cách nào" nói: "Ôi, cô nghe thấy rồi đấy, cách giải quyết đã được đưa ra rồi."

Ông ta cười một cách giả tạo: "Tiểu Tô này, theo tôi thì cô cứ để cô ấy đổ một ly đi, cũng đâu có mất miếng thịt nào. Phần quan trọng nhất của bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu đâu, giờ mà về thì về giải thích với ba cô kiểu gì đây?"

"Sẽ không có chuyện đó đâu." Tô Lê chỉnh lại cổ áo.

Cô nở một nụ cười "thân thiện" với hai người: "Ba tôi mà biết bữa tiệc này do đám ô hợp các người tổ chức, chắc chắn ông ấy sẽ không bảo tôi đến tham dự làm gì."

Nói xong, cô dứt khoát quay người, không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi bữa tiệc.