Người nỗ lực giải hòa - bác sĩ Tống muốn khóc.
Hắn tình nguyện ngày ngày thấy Lâm Dĩ Hoan dùng miệng lưỡi sắc bén để nói người chứ không hề muốn nhìn cô lạnh lùng, an tĩnh như vậy.
Đường Hoan làm bộ không nghe được.
Trên màn hình di động của Đường Hoan là giao diện trò chơi 3D vừa mới ra mắt, cô và Vinh Dịch đều đang mở chat voice.
Từ trước tới nay, Đường Hoan chơi game rất gà mờ, nhìn thấy chỗ nào đông người thì chạy tới chỗ đó, tung skill giết chết cả đống người rồi chạy trốn, mỗi lần đều bị người ta quây đánh.
Vinh Dịch không biết phải làm sao, chỉ có thể canh giữ cạnh cô, chờ khi có người tới công kích cô thì ngăn lại, để cô lui về. Cho nên, so với Đường Hoan, Vinh Dịch mới là người "tặng đầu" nhiều nhất.
Trong game bắt đầu có người mắng: "Cái thằng ngốc kia, nếu mày không biết chơi thì đừng chơi, ở đây hố đồng đội à?"
Vinh Dịch để kệ cho người ta mắng, chẳng thèm hé răng.
Thật ra, y không hề lừa Đường Hoan, từ ba năm trước, y đã trở thành một người rất có danh tiếng ở thành phố Lâm, trong ba năm này, bằng vào những thủ đoạn của mình, y càng tiến thêm một bước.
Bây giờ ở thành phố Lâm, những người theo "con đường kia" thấy Vinh Dịch, nào có kẻ nào dám vỗ lễ, không gọi một tiếng Vinh gia!
Thế mà ông lớn Vinh gia lúc này lại sắp bị người ta mắng bục thành cái sàng!
Hết một ván, Vinh Dịch cà lơ phất phơ mở miệng: "Tiểu Hoan Hoan, em xem ở trong trò chơi anh đã cứu em bao nhiêu mạng?"
Nghe được giọng nói của Vinh Dịch truyền ra từ điện thoại, Tiêu Liệt ngừng di chuyển xe lăn, thần sắc trên mặt bất ngờ thay đổi.
"Mọi người đều bảo khi anh hùng cứu mỹ nhân thì mỹ nhân sẽ lấy thân báo đáp, Tiểu Hoan Hoan, em khiến anh chết nhiều lần như vậy, em phải báo đáp anh mấy đời mới xong đây?" - Vinh Dịch làm bộ cà lơ phất phơ nói.
Sau khi nói xong, y nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Trời mới biết, dưới câu nói như đùa giỡn, không đứng đắn, y đã cất dấu bao nhiêu khẩn trương và mong chờ.
"Dụ dỗ phụ nữ có chồng, tôi có thể khiến đời này của anh kết thúc vào ngày mai!" - Khi Vinh Dịch vô cùng khẩn trương chờ Đường Hoan đáp lời thì điện thoại lại truyền ra giọng nói của Tiêu Liệt.
Đường Hoan phẫn nộ nhìn người đàn ông vừa cướp điện thoại của mình.
Tiêu Liệt thoát game, tịch thu luôn điện thoại: "Từ giờ trở đi, không cho phép em liên lạc với y, nếu không, tôi sẽ trực tiếp hủy hoại y!"
Con ngươi trắng đen rõ ràng[1], Đường Hoan trợn mắt với Tiêu Liệt.
[1]黑白分明(trắng đen rõ ràng): phép ẩn dụ cho sự phân biệt rõ ràng đúng sai, tốt xấu.
Từ ngày cãi nhau đến giờ, cô chưa từng mở miệng nói chuyện với anh.
Tiêu Liệt cũng không biết rốt cuộc thì mình đang muốn gì, thậm chí một góc nào đó trong lòng anh còn kêu gào: "Mắng tôi đi! Nếu em khó chịu thì mắng tôi này!"
Nhưng có vẻ Đường Hoan đã quyết tâm không nói chuyện với anh. Sau khi bị tịch thu điện thoại, cô cầm lên một quyển sách trên ghế sô-pha, mở ra đọc.
Ở đầu bên kia, Vinh Dịch nhìn thấy biểu tượng hình cái đầu đã biến thành màu xám, nụ cười cà lơ phất phơ khi cùng nói chuyện với Đường Hoan biến mất, y đập mạnh điện thoại xuống đất, sắc mặt trở nên đen tối khó lường.
Tiêu! Liệt!
Chẳng qua mày chỉ có xuất thân hơn người, ngoài ra, mày còn có thứ gì?
"Khi tôi phẫu thuật, em ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật chờ tôi." - Thấy cô sống chết cũng không chịu nói chuyện, trong lòng Tiêu Liệt cực kỳ buồn bực, nhưng lại chẳng thể làm gì cô, chỉ có thể dùng cách này để chọc giận.
Đường Hoan nhàn nhạt nhìn anh một cái.
Cô thì sao cũng được, ở chỗ này hay ngoài phòng phẫu thuật cũng đâu khác nhau.
Ánh mắt lạnh nhạt của cô khiến Tiêu Liệt tức đến mức muốn hộc máu, nhưng việc khiến anh càng muốn hộc máu hơn chính là...
Sau khi Đường Hoan ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật cả một buổi chiều, gần như là tất cả bác sĩ, y tá đều biết vợ chồng anh bất hòa vì... Lúc anh đang phẫu thuật, người phụ nữ chết tiệt này ngồi dửng dưng bên ngoài cắn hạt dưa cả một buổi chiều.