Sách sử ghi lại:
Ngày tân Đế đăng cơ, Yến Vương Thẩm Hàn Xuyên làm phản.
Phó Liệt bảo vệ hoàng thành, có công trợ giúp Hoàng Đế lên ngôi, sau khi triều đình ổn định, được phong làm thừa tướng, tuổi còn trẻ đã dưới một người, trên vạn người, tiền đồ không thể đo được.
Nhưng ngày hôm ấy, chỉ những người có mặt mới biết, Phó thừa tướng lạnh lùng, làm mưa làm gió trong tương lai đã ôm một người phụ nữ mất đi hơi thở, ngửa mặt lên trời khóc rống, mắng to trời đất bất nhân. Cũng vào ngày hôm ấy, hắn tự tay giết chết Lương phi, sủng phi của tiên đế. Lại vào một ngày khác, hắn tùng xẻo Yến Vương Thẩm Hàn Xuyên đến chết.
Nhưng, làm vậy thì có tác dụng gì?
Dù những người đó đã chết thì ngô thê[1] cũng không thể quay về được nữa!
[1]ngô: ta/ tôi/... cách tự xưng, thường dùng trong thời cổ nhiều hơn; ngô thê: vợ ta
Phó Liệt hết lần này đến lần khác nhớ lại dáng vẻ của cô năm đó, từng cái nhíu mày, từng nụ cười, hay mỗi cử chỉ hành động,... hắn đều nhớ rất rõ.
Cô mặt dày mày dạn gõ cửa phòng hắn, muốn hắn bôi thuốc cho cô.
Ở trên núi, cô trẹo chân, muốn hắn cõng cô.
Ở trong miếu hoang, cô bị dọa sợ, nhảy bổ vào lòng hắn.
Ở trong phủ, cô rúc vào ngực hắn, hít thở đều đều. Thừa dịp cô ngủ say, hắn ngậm lấy môi cô, hôn nhẹ rồi thôi, cứ như một đứa nhỏ vụng trộm.
.......
Đủ những kỷ niệm khiến Phó Liệt phải cong môi nhưng ý cười còn chưa kịp lộ ra, hốc mắt hắn đã đỏ bừng, trong lòng chua xót đến mức muốn rơi lệ.
Nhớ lại lúc đó, cô cười, nhưng sau khi cười lại phải chịu cơn đau đến nghẹt thở!
"Phó Liệt, ta đau!"
"Về sau, có lẽ ta sẽ không thể ở bên cạnh chàng..."
"Chàng phải tự chăm sóc mình thật tốt..."
Từ hai mươi nhược quán, đến ba mươi nhi lập, lại tới bốn mươi bất hoặc[1], Phó Liệt vẫn luôn nhớ rõ ngày đó.
Hắn run rẩy ôm người phụ nữ toàn thân dính đầy máu đen vào trong ngực, ôm chặt, không dám buông tay, như thể cô là báu vật có một không hai trên thế gian này, chỉ sợ sơ sẩy sẽ khiến cô tan vỡ.
Nhưng dù hắn có cẩn thận đến mức nào đi nữa thì cũng không thể giữ cô lại.
"Phó Liêt......" – Giọng nói trong trẻo của cô cứ như đang vang vọng bên tai.
Ông lão thoi thóp dựa vào ngôi mộ, mơn trớn bia bộ, bất đắc dĩ mà thấp giọng nỉ non: "Hoan Nhi, nàng tới đón ta ư?"
Hình ảnh trước mắt đã không còn rõ ràng, có lẽ đại nạn tới rồi!
Bàn tay đặt trên bia mộ từ từ rơi xuống....
[1]cách biểu đạt tuổi tác của người Trung Quốc: Ngô thập hữu ngũ nhi chí Vu học; tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc; ngũ thập nhi tri thiên mệnh; lục thập nhi nhĩ thuận; thất thập nhi tòng tâm sở dục, bất du củ: Ta 15 tuổi dốc sức vào sự học; 30 tuổi thì vững vàng; 40 tuổi thì không còn mê hoặc; 50 tuổi thì biết được mệnh trời; 60 tuổi thì tai thuận; đến 70 tuổi thì dẫu theo lòng ta muốn cũng chẳng có điều gì trái khuôn phép.
*
* *
Đường Hoan nhìn bóng dáng Phó Liệt đang dần dần biến mất trên màn hình, thời gian trôi đi đã lâu cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn trần nhà.
Có đôi khi, số mệnh của con người thật kỳ quái.
Thiên chi kiêu tử được trời xanh chiếu cố, cho dù làm gì thì cũng xuôi chèo mát mái, kể cả nhân phẩm chẳng ra gì, kể cả ngã có đau đến đâu cũng có thể Đông Sơn tái khởi[2].
[2]Đông Sơn tái khởi: thành ngữ chỉ một người thất thế nhưng sau đó lại lấy, xây dựng lại được thanh thế.
Người không được trời xanh quan tâm, cho dù nỗ lực thế nào cũng chẳng so được với vận may của khí vận chi tử, cùng lắm thì chỉ thành boss phản diện, làm nền cho khí vận chi tử. Kể cả có được cơ hội xoay người, thay đổi vận mệnh thì cũng phải trả một cái giá vô cùng lớn, vô cùng thê thảm, ví dụ như, tuổi già cô độc...
Bia đỡ đạn và vai phản diện, trước nay chưa từng thật sự được vận mệnh thiên vị.
Giống như Đường Hoan, muốn sống sót cũng khó khăn như vậy!
Trong lòng cô cực kỳ rầu rĩ, khó chịu đến mức không nói lên lời.
Tuổi già của Phó Liệt thật sự quá thê thảm, nhìn thì có vẻ cực kỳ vinh quang[3] nhưng đằng sau lại là cảnh tượng say rượu, dễ dàng cáu kỉnh, như một cái xác không hồn.
[3] 风光无限 (phong quang vô hạn): 风光(phong quang): 1- phong cảnh/ cảnh sắc phồn hoa. 2- (cảnh tượng) phô trương/ náo nhiệt/ vinh quang/ vẻ vang; 无限 (vô hạn): vô cùng/ vô hạn/ không giới hạn.
[Ký chủ thân ái, ta cảm thấy cảm xúc của cô hiện tại không được ổn định cho lắm, có cần ta giúp cô xóa ký ức không?]
"Không cần, tôi không muốn quên bất cứ việc gì mà mình đã từng trải qua"
"Hệ thống, nhiệm vụ lần này, tôi làm kém lắm nhỉ? Rõ ràng là phải giúp đỡ Phó Liệt, cuối cùng lại thành hắn bảo hộ tôi."
Hơn nữa, khi làm nhiệm vụ, cô luôn ôm tâm lý được chăng hay chớ[4], thấy Phó Liệt có năng lực như vậy là lập tức dựa dẫm vào hắn, chỉ ở một số thời điểm mới ra tay phá hỏng khả năng khiến hắn và nữ chính qua lại với nhau. Cô chưa từng có ý định tìm hiểu hắn, bảo hộ hắn,... Cho nên đến cuối cùng, cô đã trở thành kẻ cản bước!
[4]được chăng hay chớ: thiếu trách nhiệm, không cố gắng, kết quả ra sao cũng được, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
"Hệ thống, những thế giới chúng ta đi qua đều là thế giới thật à?" - Đường Hoan hỏi.
[Đương nhiên là thật rồi.]
Có điều, cô......
Từ đầu đến cuối đều coi đó là thế giới giả tưởng.
Giống như khi chơi game, chưa từng thật sự để tâm.
Nghĩ kỹ lại thì, cô đều phải sống cả đời trong mỗi thế giới, vì sao không sống theo ý muốn của mình? Nếu cuối cùng, cô phải chết vì bệnh nan y ở thế giới của cô, ít ra cô cũng từng sống nhiều cuộc đời như vậy, cũng chẳng thiệt thòi, đúng không?
[Ký chủ thân ái, cô thật sự không cần xóa ký ức hả?] – Hệ thống cẩn thận hỏi.
"Hệ thống..."
[Ta đây.]
"Ở thế giới tiếp theo, tôi sẽ nỗ lực." Cô sẽ cố hết sức. Tuy cô biết mình không phải thiên chi kiêu nữ mà chỉ là một bia đỡ đạn tầm thường, chưa chắc đã làm tốt, nhưng ít ra thì cô sẽ cố gắng.
Cố gắng ở trong mỗi thế giới đều sống theo ý muốn của mình.
Cố gắng để có thể một mình đảm đương một phía.
Cố gắng không làm vướng chân người ta.
"Tôi sẽ nỗ lực!!!"
Đột nhiên Đường Hoan hô lên. Từ phong cách u buồn bất chợt chuyển sang động kinh, suýt chút nữa thì hệ thống bị cô dọa chết khiếp.
[......] Tinh thần của ký chủ nhà ta không được bình thường cho lắm...