Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 393: Xác sống có độc (86)




Từ sau khi nuôi thú cưng, mỗi lần làm thí nghiệm, Lăng Trầm đều sẽ chú ý tới động tĩnh ngoài cửa phòng để có thể nhanh chóng cảm nhận được sự tồn tại của Đường Hoan. Cho nên, gần như là cùng một khoảng khắc khi Mộ Bạch vừa tới trước cửa phòng thí nghiệm, anh đã giương mắt lên nhìn.

Phát hiện người đứng ở cửa không phải Đường Hoan, đôi mắt Lăng Trầm lập tức trở nên âm u, tĩnh mịch.

Mộ Bạch vốn định ra tay trước để chiếm lợi thế, nhưng cậu không ngờ, cậu còn chưa kịp động thủ, Lăng Trầm đã công kích tinh thần cậu, hơn nữa, thế công cực kỳ mãnh liệt, như thể không dồn cậu vào chỗ chết thì không bỏ qua.

“Cậu đã làm gì Hoan Hoan?” - Lăng Trầm vừa công kích Mộ Bạch, vừa mở miệng hỏi.

Trực giác của anh khá chuẩn. Sau một thời gian dài ở chung với Đường Hoan, anh và cô đã có sự ăn ý với nhau. Theo tác phong của thú cưng nhà anh, chỉ cần cô đi đâu về, chắc chắn sẽ “ngao ngao” chạy tới canh giữ ngoài cửa phòng thí nghiệm của anh, nếu cô không xuất hiện, chắc chắn là có vấn đề!

Mộ Bạch không ngờ với vẻ ngoài không chịu nổi mưa gió như vậy mà Lăng Trầm lại có tâm tư thâm trầm đến thế, cho nên, cậu bị Lăng Trầm đánh không kịp trở tay.

“Trong thời gian này, dị tăng tinh thần của anh nâng cao không ít ha?” - Gần như là nghiến răng nghiến lợi, Mộ Bạch nói. Rõ ràng chỉ cách lần giao đấu trước một thời gian ngắn, vì cớ vì mà dị năng của đối phương lại mạnh lên nhanh hơn so với cậu?

Lần trước, tuy Mộ Bạch yếu hơn Lăng Trầm một chút, nhưng nếu cậu dốc hết sức thì ít nhất cũng có thể đánh với anh một trận, còn lần này, Mộ Bạch cảm thấy mình hoàn toàn bất lực.

Mộ Bạch chỉ hơi mất tập trung mà đã bị Lăng Trầm dùng dị năng hệ tinh thần ném bay ra ngoài. Tuy không cam lòng nhưng cậu cũng chẳng làm được gì, tài không bằng người thì chỉ có thể tạm rút lui mà thôi.

Vì thế, cậu nhanh chóng chạy trốn khi Lăng Trầm áp sát.

…..

“Khò … khè……”

Đường Hoan nằm im cứ như người chết, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh khò khè như thể ống bễ hỏng.

Đau!

Đau quá!

Đường Hoan đau tới mức chết lặng!

[ Hoan Hoan thân ái, cô có ổn không?]

Thống rác rưởi cảm thấy có chút đau lòng, dù sao thì Đường Hoan cũng là ký chủ mà nó nhìn theo từng bước “trưởng thành”. (*)

Tuy cô độc miệng, vô dụng, khiến người khác tức chết, nhưng, nó vẫn thích nhìn dáng vẻ đê tiện của cô hơn, chứ không phải nhìn cô muốn sống không được, muốn chết không xong thế này.

Đường Hoan cắn răng, liều mạng chịu đựng.

Chờ cô hồi phục, cô sẽ giết chết Mộ Bạch, giết chết Hoắc Thuỷ, giết chết cha ả - giáo sư Mạc. Cuối cùng thì cô cũng hiểu vì sao trong phim truyền hình lại có nhiều vai phụ phản diện luôn một lòng muốn giết người khác rồi, cái số bia đỡ đạn kiểu này, ai mà không hắc hoá cho được!

“Hoan Hoan, ca ca đây rồi.” - Lăng Trầm chạm vào Đường Hoan một cách cẩn thận.

Nhìn thấy cô đau đớn như vậy, anh nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

Có thể khiến xác sống rơi vào tình trạng này thì chỉ có hai khả năng, một là bị dị năng hệ tinh thần công kích, hai là nhiễm virus cương cường!

Đường Hoan vươn tay ôm eo Lăng Trầm, kêu ngao ngao, tiếng của cô nghe cực kỳ tủi thân, giống như một đứa nhỏ bị bắt nạt cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, không nhịn được, khóc lớn vậy...