Khi tỉnh lại, Lăng Trầm nhìn thấy Đường Hoan.
Nữ xác sống xấu xí cực kỳ vui mừng, nhưng kể cả có vui mừng, gương mặt cô cũng vẫn xấu xí.
Xác sống thích cười cũng chẳng thể đẹp hơn những cái xác sống khác!
Môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng, Lăng Trầm kéo chăn qua đầu, không thèm nhìn Đường Hoan nữa. Chẳng biết vì sao hành động này của anh lại khiến người ta cảm thấy có chút trẻ con.
Qua lớp chăn, Đường Hoan chọc chọc Lăng Trầm: “Khò khè… Khò khè khò khè khò khè…”
Mẹ nó, lúc ấy tôi không cố ý đẩy ngã anh, bỏ chạy một mình đâu!
Lăng Trầm không thèm nghe, xoay người, đưa lưng về phía Đường Hoan.
Cô thú cưng này, anh không thèm.
Cô giống hệt thú cưng của cha, không có lương tâm!
Rõ ràng anh đã đối tốt với cô như vậy rồi nhưng cô vẫn làm việc khiến anh phải thất vọng.
Lăng Trầm là người không thể hiện cảm xúc ra mặt, hay nói chính xác hơn là anh rất hiếm khi vui vẻ hoặc phẫn nộ. Từ trước đến anh, anh chưa từng để người khác vào mắt chứ đừng nói tới việc tức giận vì bất cứ ai, vậy nên Đường Hoan đâu hề biết, khi tức giận, anh lại phản ứng như vậy… Vô tình, vô sỉ, vô cớ gây sự, không hề nghe người khác giải thích, cứ giận dỗi một mình.
Chẳng biết phong cách giận dỗi kiểu tiểu công trúa này của anh là di truyền hay biến dị nữa!
Đường Hoan còn có thể làm gì? Cô cũng tuyệt vọng lắm ấy chứ!
Chỉ số thông minh vốn đã thấp, giờ còn gặp phải kẻ vô tình, vô sỉ, vô cớ gây sự, với tính tình táo bạo, lẽ ra nữ xác sống xấu xí phải vung móng vuốt lên, “xử” anh tại chỗ mới đúng, nhưng không được, với tiểu công trúa, không thể tàn bạo, phải mưu tính từ từ!
Vì thế, Đường Hoan khẽ khàng đi ra ngoài, để lại Lăng Trầm một mình trong phòng.
Nằm nghiêng trên giường, đôi mắt trầm lặng của Lăng Trầm càng lúc càng trở nên âm u hơn,
Cô vô lương tâm nên anh cực kỳ tức giận.
Rõ ràng anh không hề giống cha, ngay từ đầu, anh đã đối xử với thú cưng vô cùng tốt!
Cha anh từng nói, khi nuôi thú cưng, chỉ cần nghe theo cô, không ngừng chiều chuộng cô là chắc chắn cô sẽ ở lại bên mình, nương tựa vào nhau đến già!
Nhưng cô lại….
Không quá giống trong tưởng tượng của anh!
Có nên kiếm một sợi xích sắt, xích cô vào không nhỉ?
Chầm chậm xoa ngón trỏ và ngón cái vào nhau, sóng mắt Lăng Trầm trở nên giảo quyệt, không ai có thể đoán được nội tâm anh đang tranh đấu kịch liệt thế nào.
Cuối cùng, Lăng Trầm vẫn từ bỏ cách làm trên.
Dù sao thì cô cũng không phải thú cưng của cha anh, cô là một xác sống, kể cả xích cô lại, cô cũng có thể dễ dàng bẻ gãy xích sắt. Xích sắt căn bản chẳng thể trói buộc được cô.
May thay Đường Hoan chỉ cho rằng Lăng Trầm là một tiểu công trúa vô tình, vô sỉ, vô cớ gây sự chứ vẫn chưa nghĩ về anh theo hướng một kẻ quỷ súc, biến thái. Nếu cô mà biết anh đang nghĩ gì… có khi cô đã nhảy dựng lên, bỏ trốn từ lâu rồi!
….
Đi ra ngoài không bao lâu, Đường Hoan lại khẽ khàng tiến vào.
Mang theo một quyển vở và một cây bút, cô gian nan cầm cây bút lên, viết xuống giấy những nét chữ như ma như quỷ.
“Em sai rồi.”
Viết xong, cô đưa cho Lăng Trầm.
Mặc dù cảm nhận được có thứ gì bị ném tới bên gối mình nhưng Lăng Trầm vẫn không hề nhúc nhích, vờ như chưa phát hiện ra.
Đường Hoan chờ tới mức gần như là mất kiên nhẫn. Khi sắp bỏ cuộc thì đôi tai thính của cô nghe thấy trên giường phát ra những tiếng động.
Lăng Trầm cầm vở lên, nhìn hồi lâu mới nhận ra ba chữ cô viết là ba chữ gì.