“Ngày trước chị cứu tôi, chúng ta đã sống chung một thời gian dài như vậy mà, chị quên rồi sao?”
Đi tới trước mặt Đường Hoan, Mộ Bạch hỏi.
Biểu cảm của cậu vô cùng bình thường nhưng hai bàn tay buông bên người lại siết chặt, móng tay gần như là đâm thủng lớp thịt trong lòng bàn tay.
Cậu vẫn luôn cảm thấy trên cõi đời này chỉ có cậu và cô là đồng loại, cậu coi khoảng thời gian hai người sống chung là cọng rơm cứu mạng, vậy mà, cô lại không nhớ gì?
Từng ở chung? Đường Hoan nhanh chóng nhớ ra.
Trong mạt thế, trừ Lăng Trầm và đội của anh thì người từng sống chung với cô chỉ có thiếu niên ngày trước.
Đường Hoan buồn bực, cùng là những người bị nhiễm virus xác sống, vì sau khi bị nhiễm, khí tràng của người ta lại bùng nổ, hơn nữa còn có được dung mạo yêu nghiệt như vậy, mà cô thì….
[Người ta là đàn ông của khí vận chi nữ, cô lại là đá kê chân của ả, có thể giống nhau được à?] - Không kìm nén được, rác rưởi Thống khinh bỉ Đường Hoan.
*
* *
“Vì sao nhất định phải cứu anh ta?”
Mộ Bạch bóc kẹo, đưa cho Đường Hoan. Xác sống Hoan kiên quyết lắc đầu, cô là một xác sống có nguyên tắc, bây giờ cô đã bỏ thói quen ăn kẹo rồi, cô thích ăn nhân hạt dưa Lăng Trầm tách hơn.
Được rồi, thật ra là do cô cảm thấy Mộ Bạch có chút quỷ súc, hoàn toàn khác với cậu thiếu niên nhút nhát, ngây ngô trước đây, cho nên, cô quyết định trách xa cậu một chút. Dù sao thì thế giới này cũng là một thế giới không có “hạn cuối”, người của thế giới này cũng chẳng bình thường cho lắm. Nếu cô nhớ không nhầm thì ban đầu, hầu hết những tên đàn ông của Hoắc Thủy đều cưỡng bức ả ta. Sau khi bị ép XXOO, Hoắc Thủy lại cứ thế tiếp thu một cách thản nhiên. Khi thấy cảnh cường thủ hào đoạt[1] này, có lẽ người khác sẽ bị lóe mù hai mắt bởi khí thế vương giả của nam chính, nhưng, Đường Hoan lại tỏ vẻ: cô là một xác sống thông minh, có thể nhìn thấu bản chất sự việc, mẹ nó, đây rõ ràng là cưỡng X mà! Làm được những chuyện kiểu này thì chắc chắn đám nam chính ấy không phải mặt hàng hiền lành gì rồi.
Có thể đề phòng chút nào thì đề phòng thêm chút đó!
Ừ, phải cẩn thận! Tránh xa được bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu.
Xác sống Hoan thầm nghĩ.
“Chị định tránh tôi, vì sao?” Đôi đồng tử màu máu đỏ của Mộ Bạch càng lúc càng trở nên đáng sợ. Là vua xác sống, cậu có thể khống chế xác sống, Đường Hoan chỉ không cẩn thận một chút thôi là suy nghĩ của cô sẽ bị cậu biết được ngay.
Đường Hoan đần mặt:……
Tình huống này thật ngượng nghịu!
Vì thế, cô nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, không để những chuyện rối rắm xuất hiện trong đầu nữa, tránh việc tinh thần không dao động mạnh, bị Mộ Bạch đoán được ý nghĩ.
“Chị vẫn chưa trả lời tôi, vì sao phải đi cứu anh ta, vì sao lại muốn tránh xa tôi?” - Mộ Bạch bướng bỉnh hỏi lại, không để ý tới sự im lặng của Đường Hoan.
“Bởi vì Lăng Trầm rất quan trọng, anh ấy là người quan trọng nhất, cho nên nhất định phải cứu anh ấy!” Đường Hoan nhìn Mộ Bạch, dùng tinh thần lực giữa các xác sống để giao lưu với Mộ Bạch.
Mộ Bạch mím môi, ánh mắt cậu càng âm u hơn.
Lại là cái tên Lăng Trầm kia!
“Vậy vì sao lại muốn tránh xa tôi?”
Đường Hoan ưỡn ưỡn ngực, bất bình đến mức đúng tình hợp lý: “Bởi vì hiện tại cậu đẹp hơn tôi!”
Mẹ nó, đều là xác sống, vì cớ gì mà cậu lại đẹp hơn tôi nhiều đến thế?
Hệ thống: [......] một loạt các thao tác này của cô, nó cho max điểm.
Mộ Bạch trầm mặc.
Nếu người khác nói ra đáp án này, mức độ tin cậy sẽ không cao, nhưng, nếu là Đường Hoan, với mạch não của cô, có khi đây đúng là lý do thật, lý do xuất phát từ lòng ghen ghét của xác sống!
“Chắc chắn tôi sẽ giúp chị khôi phục lại diện mạo trước kia!” Chỉ cần chị luôn ở bên tôi, không đi tìm tên Lăng Trầm ấy nữa.
[1]cường thủ hào đoạt = cướng ép, cưỡng bức,..