Lăng Trầm vươn tay, toan xoa đầu Đường Hoan, định làm dịu cô, ai ngờ, khi anh vừa đưa tay ra, cô đã nhảy bật khỏi giường giải phẫu, đẩy mạnh anh rồi xông thẳng ra khỏi phòng thí nghiệm nhanh như một cơn lốc.
Sức mạnh của xác sống hệ tốc độ chẳng hề tầm thường, Lăng Trầm không đề phòng, bị cô đẩy ngã ra đất. Anh vốn đã rơi vào trạng thái kiệt sức vì dị năng tiêu hao quá mức, giờ lại càng thêm suy yếu hơn, tầm mắt anh mờ đi, cứ vậy nhìn nữ xác sống không lương tâm kia biến thành một chấm đen, càng ngày càng cách xa mình.
Lăng Trầm vươn tay, khẽ hé miệng, như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, cánh tay anh chỉ có thể mất lực, buông thõng xuống, đôi mắt cũng chầm chậm khép lại.
Cái đồ thú cưng không có lương tâm!
*
* *
Sau khi thoát khỏi phòng thí nghiệm, Đường Hoan phi thẳng về phía ngoại ô.
Cùng lúc đó, căn cứ thủ đô rơi vào hoảng loạn. Người trong căn cứ cho rằng căn cứ phòng thủ cực kỳ kiên cố, ấy vậy mà lại đột ngột xuất hiện xác sống, đã vậy, xác sống đó còn có tốc độ cực kỳ nhanh, trông có vẻ rất mạnh nữa chứ, ai không hoảng cho được.
Sâu trong một ngọn núi phía ngoài thủ đô, Mộ Bạch đứng trên cao, có vẻ như cậu đang ra lệnh cho xác sống.
Lúc trước, cậu không biết cô đang ở căn cứ thủ đô, giờ biết rồi…
Xác sống chỉ có thể thần phục[1] một cách tuyệt đối đối với vị vua xác sống là cậu. Ở trong phạm vi tinh thần lực[2] của cậu hoạt động, xác sống không thể không tới bái kiến[3].
Biết cô ở thủ đô, việc đầu tiên cậu làm đó chính là triệu hoán[4] cô. Chỉ có cô mới là đồng loại của cậu, một đồng loại “thật sự”.
Chính vì vậy, khoảng thời gian Đường Hoan bị nhốt trong phòng thí nghiệm, cô không chỉ bị giáo sư Mạc tra tấn mà còn bị Mộ Bạch triệu hoán, nhiễu đến mức đầu óc đau như muốn nứt toạc ra. Cho nên, sau khi có được tự do, Đường Hoan không hề nghĩ nhiều, nhảy bật dậy, chạy vọt ra. Có một thứ năng lượng nào đó đang gọi cô tới ngoại ô căn cứ. Cô muốn đi tìm cái thứ đó, cái thứ không ngừng công kích tinh thần cô, rồi… Cắn chết đối phương!
Cấp độ hung tàn của ký chủ lúc này khiến hệ thống bỗng dưng muốn sờ cổ.
Mà, đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là boss phản diện đã có lòng cứu cô, kết quả, cô lại bỏ anh ở lại, một mình chạy trốn!
Chạy trốn!!!
Hệ thống tức đến mức bùng cháy, tức đến mức tăng xông, tức đến mức nổ tung, sao nó lại có một cô ký chủ rác rưởi như vậy chứ?
…
Ban đầu, Mộ Bạch cực kỳ tự tin, cho rằng mình có thể gọi Đường Hoan tới, sau đó, hai người sẽ chung sống hài hoà như trước kia, chờ khi lên cấp, cậu sẽ tìm cơ hội giết Lăng Trầm, tiêu diệt cái thứ ngáng đường này! Nhưng, cậu không ngờ, khi nữ xác sống xấu xí mặc váy te tua xuất hiện, mọi chuyện diễn ra chẳng hề giống trong tưởng tượng của cậu!
Xác sống hệ tốc độ táo bạo lao tới, đẩy ngã cậu, sau đó nhắm thẳng cổ cậu, định cắn!
Mộ Bạch: “……”
*
* *
Lăng Trần bị quân đội bắt giam. Vì dị năng của anh đặc thù nên anh bị nhốt trong một phòng tối kiên cố dùng khóa điện tử, bên ngoài có người canh giữ nhưng lại không cử ai trông coi ở khoảng cách gần, sợ anh dùng dị năng hệ tinh thần.
Lăng Trầm bị nhốt ở nơi không có lấy một chút ánh sáng, xung quanh là tầng tầng lớp lớp tường mềm bao bọc, không gian trống rỗng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều.
Không thể không thừa nhận, quân đội rất biết cách tra tấn “phạm nhân”, họ luôn đánh trúng điểm yếu của người khác.
[1]thần phục: cúi đầu xưng thần, chịu phục tùng, chịu làm bề tôi. Từ này khá gần nghĩa với từ “thuần phục” nhưng sắc thái thì khác, “thuần phục” có nghĩa là chịu hoặc bị ép phải nghe theo sự sai khiến, điều khiển, sự sai bảo của ai đó, ví dụ như cảnh sát thuần hoá chó, thì chú chó đó chịu thuần phục cảnh sát.
[2]tinh thần lực: có thể hiểu là sức mạnh tinh thần, sức mạnh này có thể “hữu hình” hoặc “vô hình”, tùy vào tác giả xây dựng. Tuy nhiên, nếu nói “Diệp mỗ dùng tinh thần lực để đánh thắng xác sống” thì có nghĩa là tinh thần lực(sức mạnh tinh thần) của Diệp mỗ thật sự đã tác động lên xác sống, Diệp mỗ đã khống chế tư duy của xác sống, hoặc Diệp mỗ biến “tinh thần” của mình thành hình dạng một cây kiếm(hoặc bất cứ thứ gì) để đâm chém, tẩn xác sống,... chứ không phải Diệp mỗ ngồi im hy vọng, tin rằng xác sống bị đánh bại là xác sống sẽ bị đánh bại, “tinh thần lực” là một thứ sức mạnh thật sự tác động lên vật khác chứ không phải “sức mạnh” của niềm tin và hy vọng nha. Dị năng giả hệ tinh thần là người sử dụng được tinh thần lực, tinh thần lực của họ được tính là một loại dị năng, cũng lên cấp như những dị năng khác. Có bạn hỏi Diệp mỗ dị năng hệ tinh thần là gì nên có chú thích này. Trước đó Diệp mỗ không chú thích, là lỗi của Diệp mỗ. Diệp mỗ sơ ý quá, aizz…
[3]ở đây dùng 万方来朝 (muôn phương lai triêu), 万方(muôn phương) nghĩa là khắp nơi, muôn nơi,... ; 来(lai): tới, đến; 朝(triêu): các từ 早朝(lâm triều: các vị thần vào triều buổi sáng để bàn bạc, dâng tấu cho hoàng thượng), 朝廷 (triều đình).... đều có từ “朝” và vì Mộ Bạch là vua xác sống nên Diệp mỗ mạn phép “hiểu” đoạn này là các xác sống đã xưng thần, phục tùng tuyệt đối với Mộ Bạch nên tới “bái kiến” cậu (bái kiến là tới chào, thưa chuyện với bề trên), và vì nguyên câu văn đã mang ý là “trong phạm vi tinh thần lực của Mộ Bạch hoạt động thì xác sống dù ở đâu cũng đều sẽ tới để bái kiến cậu” nên Diệp mỗ bỏ từ “muôn phương” đi, cho câu văn trôi chảy hơn. Thật ra từ “朝” có nghĩa gốc đề cập tới buổi sớm/ buổi sớm nhưng… thôi, nói ra khá dài và không liên quan tới truyện nên bỏ qua nhé ^^!
[4] triệu hoán: dùng một cách nào đó để “gọi” một người/ một vật tới chỗ mình. Ở đây, cách Mộ Bạch “gọi” Đường Hoan không phải cách gọi bình thường nên Diệp mỗ quyết định giữ nguyên từ này, vì nếu dịch là “gọi” hoặc “triệu tập” thì có vẻ không sát ý lắm.