Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 358: Xác sống có độc (51)




“Hoan Hoan, lại đây.” - Lăng Trầm vẫy tay, Đường Hoan nhanh chóng chạy về phía anh.

Cô vừa tới cạnh anh thì đã được anh đút cho một cây kẹo.

Ỷ vào việc mình cao hơn cô, anh xoa xoa đầu cô, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Sau này có tức giận cũng không được đi xa như vậy nữa, nghe rõ chưa?”

Đường Hoan vui vẻ ăn kẹo, vờ như mình không nghe thấy gì.

“Tôi biết em không thích Hoắc Thủy, yên tâm, ở trong lòng ca ca, em độc nhất vô nhị.” Là thú cưng duy nhất, không ai thay thế được.

Thiên tài thường có những đặc trưng khác người, điểm lập dị của Lăng Trầm đó là: bất kể là gì cũng chỉ cần một thứ duy nhất. Y học, anh tự dựng lên một ngọn cờ độc đáo riêng[1]. Bạn bè, anh chỉ cần một người. Thú cưng, anh cũng chỉ nuôi một con…

“Sau này ca ca sẽ không để em cảm thấy thiếu an toàn, em cũng không được nổi nóng vô cớ như vậy nữa, hiểu không?”

Đường Hoan hơi sững sờ.

Cô cảm thấy, Lăng Trầm có chút quỷ súc! Bình thường lạnh nhạt, xa cách nhưng khi làm thí nghiệm lại trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn, cảm xúc anh dành cho cô là cảm xúc của hai cá thể sống nương tựa vào nhau, mang theo sự chiếm hữu và khống chế.

“Rác rưởi, có phải tâm lý của boss phản diện nhà cậu có chút bất thường không?

[ Phì phì, cô mới là người không bình thường ấy! Không chỉ tâm lý không bình thường, chỉ số thông minh của cô cũng không bình thường luôn!]

[ Boss phản diện nhà ta sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, xưa giờ chưa từng giao tiếp với với những kẻ thiểu năng trí tuệ, chẳng biết vì sao tự nhiên lại ở chung với cô được nữa!]

Boss phản diện nhà mình bị mắng, hệ thống rác rưởi lập tức nhảy dựng lên. Nó còn không ý thức được rằng trong lúc vô ý, nó có để lộ ra tin tức gì hay không.

Đường Hoan: “......”

Hmm, dường như người cái thứ rác rưởi này nói đến không phải Lăng Trầm, mà là…

Một ai đó?

Sau khi “được” sút lưng, việc bước đi trở nên không mấy dễ dàng với Lăng Trầm. Không hề nhiều lời, Đường Hoan trực tiếp bế anh theo kiểu công chúa, đi thẳng về biệt thự. Một người đàn ông cao lớn mà lại bị ôm như vậy, Lăng Trầm cảm thấy có chút thẹn thùng.

Trước đây, là người luôn đứng trên đỉnh cao, anh chưa từng có những cảm xúc như vậy, anh chỉ cảm nhận được sự vui sướng và tự tin mà y học mang tới thôi.



Xác sống ôm bông hoa lạnh lùng, tổ hợp này quả thật lóe mù mắt người khác.

Khi thấy Đường Hoan bế Lăng Trầm, Thẩm Lương Chi lảo đảo, suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất.

Lăng Trầm giãy dụa để Đường Hoan buông anh xuống, sau đó, khuôn mặt anh lờ mờ hiện lên vệt đỏ.

“Lưng cậu bị sao thế?” - Thấy tư thế quái dị của Lăng Trầm, Thẩm Lương Chi cực kỳ tò mò, hỏi.

Lăng Thầm đích thân ra ngoài tìm Đường Hoan, y không hề lo lắng vì y chắc chắn rằng Lăng Trầm có thể tự bảo vệ mình, tuyệt đối không có khả năng bị thương. Y không hề nghĩ tới Lăng Trầm lại gặp chuyện, hơn nữa, nhìn dáng vẻ thì xem ra bị không nhẹ.

Ánh mắt Lăng Trầm hơi tránh né, nhưng rất nhanh, anh khôi phục vẻ trấn định thường ngày, bình tĩnh trả lời: “Không sao, trên đường gặp phải xác sống, va chạm chút thôi.”

Lời này của anh… cũng không tính là nói dối.

Anh thật sự đã bị xác sống “tông” trúng.

Ít ra nói vậy còn hơn là để người khác biết chuyện anh đỡ Đường Hoan, bị Đường Hoan đè xuống mặt đất nên mới sút lưng.

“Ấy thế mà vẫn còn xác sống có thể đến gần cậu, đã vậy còn va trúng cậu, khiến cậu bị thương nghiêm trọng tới mức này á? Ghê gớm thật!” - Thẩm Lương Chi không hề cảm thấy câu trả lời của Lăng Trầm có vấn đề gì, y hớn hở nói.

[1]独树一帜: có thể hiểu là tự dựng lên một trường phái, phong cách riêng; một mình đi theo một hướng riêng,.....