Đứng dưới gốc cây, Lăng Trầm gần như là mang hết toàn bộ những lời dễ nghe ra để nói, nhưng, dáng vẻ khi nói những lời đó của anh lại không hề giống người bình thường. Nói cách khác, nếu Thẩm Lương Chi nịnh nọt một ai thì chắc chắn người đấy sẽ cảm thấy y đang lấy lòng mình, còn Lăng Trầm lại hoàn toàn bất đồng. Dường như từ khi sinh ra anh đã mang theo hơi thở của một thượng vị giả[1]. Mặc dù là dỗ dành người ta, tư thái của anh cũng vẫn là tư thái của một thượng vị giả, từng lời anh nói đều mang theo vẻ cưng chiều, không hề hạ thấp chính mình.
Đối với kiểu làm màu cao cấp của anh, Đường Hoan tỏ vẻ cô vô cùng hâm mộ, cũng cực kỳ ghen tị.
[1]thượng vị giả: người đứng ở những vị trí đầu trong tháp giai cấp xã hội, có địa vị, có quyền lực. Ví dụ như thời phong kiến thì vua chúa, quan lại, quý tộc là “thượng vị giả”.
“Hoan Hoan, em nói thẳng cho ca ca biết, ca ca phải làm gì thì em mới bằng lòng trèo xuống, trở về với ca ca.”
Lăng Trầm cảm thấy hình thức chung sống cần dỗ dành này có vẻ cũng không phiền toái cho lắm, thậm chí, anh còn thấy nó khá mới mẻ.
Trước giờ, anh chưa từng dùng nhiều thời gian để làm một việc vô nghĩa như dỗ dành người khác, nhưng hôm nay, anh lại không hề bài xích khi làm loại chuyện không có ý nghĩa này.
Đường Hoan bẻ một nhánh cây, ném xuống gốc. Sau đó, cô chỉ chỉ Lăng Trầm, rồi dang hai tay ra, như thể đang ôm thứ gì, ý là: Muốn tôi tha thứ cho anh thì bây giờ tôi nhảy xuống, anh phải đỡ tôi.
Lăng Trầm: “......”
Khuôn mặt anh lập tức cứng đờ.
Việc này thật sự khiến người khác khó xử.
Dù sao thì cây cũng cao như vậy, lực tác động chắc hẳn sẽ rất lớn, hơn nữa, Đường Hoan không hề có khái niệm về cường độ lực khi xuống tay….
Mặc kệ Lăng Trầm có gật đầu hay không, Đường Hoan trực tiếp nhảy xuống, nhào thẳng về phía anh.
Hệ thống rác rưởi sợ ngây người với hành động đột ngột của cô. Toi rồi roi rồi, động tác của cô nhanh đến mức nó còn chưa kịp phản ứng!
A a a a! Ký chủ rác rưởi, ta muốn giết chết cô! Cô có biết cô cứ thế rơi xuống có thể đụng chết boss phản diện không hả?
Hậu quả chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm...
Từ xưa đến nay, Lăng Trầm chưa từng chật vật như vậy. Thậm chí anh còn nghe thấy xương hông mình vang lên tiếng “răng rắc”.
Đường Hoan trực tiếp nhào vào người anh, anh bị va chạm đến mức khẽ rên một tiếng, phải cắn chặt răng mới không gào lên.
“Hoan Hoan, em nhanh đứng dậy đi…”
Lăng Trầm đau đến mức thái dương đổ mồ hôi hột.
Là một người quanh năm suốt tháng làm thí nghiệm trong phòng nghiên cứu, Lăng Trầm không hề cường tráng, bị va chạm như vậy, tình trạng của anh quả thực chẳng mấy tốt đẹp.
Đường Hoan cực kỳ vui vẻ khi được bắt nạt boss phản diện. Cô hài lòng, nhanh chóng bò khỏi người Lăng Trầm, sau đó cả cơ thể đều tỏa ra sự sung sướng.
Không sai, cô dễ thỏa mãn như vậy đấy!
Lăng Trầm gắng gượng đứng dậy, bộ đồ sạch sẽ theo phong cách thời Đường giờ đã lấm lem bùn đất, quan trọng nhất là… Anh bị sút lưng!
Trong một tích tắc, Lăng Trầm đã hoài nghi ý nghĩa của việc nuôi một con thú cưng như vậy. Anh vốn muốn có người làm bạn bên mình, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy hơi lo lắng.
Nhìn dáng vẻ hài lòng của Đường Hoan, Lăng Trầm đập đập vào eo mình. Anh chỉ có thể nói: “Hoan Hoan, giờ vui chưa?”
Đường Hoan sung sướng nheo mắt lại, nhảy chân sáo tới trước mặt Lăng Trầm, đặt vào tay anh một viên tinh hạch, coi như là để đền bù cho anh.
Lăng Trầm cúi đầu nhìn thoáng qua viên tinh hạch cực kỳ phù hợp với dị năng hệ tinh thần của mình, sự nghi ngờ về việc nuôi thú cưng lập tức tiêu tan.
Xem ra cô còn chút lương tâm, ít nhất cũng biết đền bù cho anh sau khi xả giận với anh.