Sau khi bật ra miệng câu hỏi ấy, Thẩm Lương Chi cũng tự cảm thấy có chút nực cười.
Y đúng là bị điên rồi nên mới vô duyên vô cớ hỏi vậy.
Hiện tại, virus xác sống “hoành hành” cực kỳ ngang ngược. Tuy Lăng Trầm là thiên tài y học nhưng để nghiên cứu ra thuốc chữa virus xác sống cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hơn nữa, sau khi Lăng Thần Hoan khôi phục diện mạo trước kia thì làm gì có chuyện tính cách của cô vẫn như bây giờ?
Rốt cuộc là y muốn gì cơ chứ?
Thẩm Lương Chi bực bội cào cào tóc, sau đó tự vỗ hai nhát vào đầu mình. Kết quả, y thoáng liếc thấy Lăng Trầm đứng cách đó không xa, dùng đôi mắt âm trầm nhìn y.
Thẩm Lương Chi: “......”
Y cũng chẳng biết vì sao đột nhiên lại thấy có tật giật mình[1].
Phì phì, y giống phường trộm cắp ở điểm nào cơ chứ?
[1]做贼心虚 (tố tặc tâm hư: làm tặc thì lương tâm khó chịu, lòng lo lắng,...): câu thành ngữ dùng để chỉ những kẻ gian manh/có ý xấu/phường trộm cắp/... thường cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn, bị chú ý. Tương đương với câu “có tật giật mình” của VN mình. Diệp mỗ chú thích là vì sợ mọi người cảm thấy hai câu trên không tương ứng với nhau.
Bị Lăng Trầm nhìn chằm chằm, Thẩm Lương Chi cảm thấy cực kỳ áp lực.
Tôi cũng chỉ tranh thủ lúc cậu không ở nhà, nói thêm vài câu với nữ xác sống xấu xí nhà cậu mà thôi, có vấn đề gì không? Chẳng lẽ cậu tưởng tôi sẽ lừa bán nữ xác sống xấu xí nhà cậu đi ư? Còn nữa, dù gì thì tôi với cô ấy cũng có đính ước từ trong bụng mẹ đấy nhé! Nói vài câu cũng không phạm pháp!
Tuy rằng bạn học Thẩm Lương Chi cảm thấy mình không sai nhưng vẫn nhanh chóng tìm lý do để lẩn đi.
“Hoan Hoan, sau này phải tránh xa kẻ ngốc ra, hiểu không?” - Có vẻ như hôm nay Lăng Trầm cực kỳ mệt mỏi, nằm xuống giường, anh nhanh chóng thả lỏng cơ thể, nhưng, khi sắp chìm vào giấc ngủ, anh vẫn không quên dặn dò Đường Hoan.
Đường Hoan đần mặt nhìn anh?
Vì sao?
“Bởi vì ngốc là bệnh truyền nhiễm, quá gần gũi với kẻ ngốc thì chỉ số thông minh của em sẽ càng ngày càng giảm.”
Đường Hoan: “......”
Mẹ nó, bắt nạt cô, tưởng cô là xác sống không biết gì đấy hả?
“Chẳng lẽ em không phát hiện mình càng lúc càng ngốc à?”
Nhìn Đường Hoan đần mặt, Lăng Trầm không kiềm chế được, vươn tay xoa xoa đầu cô. So với dáng vẻ chanh chua trước kia, thì vẻ ngây ngô, ngốc nghếch bây giờ đáng yêu hơn nhiều. Trong lơ đãng, cô luôn khiến anh cảm thấy vui vẻ.
Đường Hoan: “……”
Cô ghét nhất là người khác nói cô ngốc!
“Tránh xa Thẩm Lương Chi một chút, đừng để bị lây bệnh ngốc. Tôi không thích em quá ngốc. Hiểu không?” - Chẳng biết Lăng Trầm lấy từ đâu ra một que kẹo, sau khi bóc vỏ, anh đưa nó vào miệng Đường Hoan, ôn hoà nói.
Anh và Thẩm Lương Chi vô cùng hiểu nhau. Thẩm Lương Chi trở nên khác thường, đương nhiên anh có thể cảm nhận được.
Chẳng qua, anh là người có dục vọng chiếm hữu cực kỳ mạnh. Thứ gì thuộc về anh thì dù là huynh đệ thân thiết với anh, anh cũng không chia sẻ.
Nhai kẹo răng rắc, Đường Hoan vui vẻ nheo mắt lại. Cô không hề để lời của Lăng Trầm vào lòng.
Quả nhiên, ngốc là bệnh lây truyền!
Lăng Trầm càng ngày càng ngốc!
Ấy vậy mà lại dùng lý do vụng về như thế để lừa cô!
Đầu óc cô chỉ chậm đi thôi chứ có phải cô biến thành thiểu năng trí tuệ đâu, sao có thể tin vào lời nói dối mà ngay cả trẻ con cũng không tin nổi chứ.
Lúc này, Lăng Trầm cho rằng thú cưng mình nuôi cực kỳ ngoan ngoãn, nhưng, rất nhanh thôi, anh sẽ biết nữ xác sống bạo lực Đường Hoan cũng sẽ cáu kỉnh. Hơn nữa, cô mà đã giận dỗi thì không hề dễ dỗ chút nào.
Cô không phải thú cưng ngoan ngoãn, cô cũng sẽ tức giận, chỉ là, cho tới giờ, chưa ai có thể khiến cô phát cáu mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Trầm còn chưa thức giấc, biệt thự đã nghênh đón một vị khách quen thuộc, không mời mà tới….