“Hoan Hoan, lại đây.”
Thẩm lương Chi cảm thấy đau lòng đến mức muốn tự ôm chặt lấy mình. Vì sao cứ phải đợi cho tới khi y bị đánh xong mới “hốt” nữ xác sống này đi?
Y cảm nhận được ác ý đâu đây.
Đường Hoan đã chờ Lăng Trầm được một lúc rồi, nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh, cô lập tức chạy tới như một con cún cỡ lớn.
Thẩm Lương Chi cảm giác như mình nhìn thấy cái đuôi sau lưng nữ xác sống xấu xí.
Lần này, Đường Hoan không ôm cánh tay Lăng Trầm nữa mà trực tiếp chuyển qua ôm eo anh luôn, ôm đầy cõi lòng.
Đại ca, mở to mắt ra nhìn một cái đi!
Đừng để khí vận chi nữ làm mờ mắt!
Với cái thói sạch sẽ chó má của anh, nếu ở bên khí vận chi nữ, anh sẽ không có được hạnh phúc đâu!
Quan trọng nhất là sớm muộn gì thì đám người trong hậu cung của ả cũng sẽ hại chết anh đó!
Nhìn tôi đi, nhìn tôi đi, nhìn tôi đi! Tôi mới là người thật sự giúp ích cho anh!
Lăng Trầm nhíu nhíu mày.
Đột nhiên bị người khác ôm khiến anh cảm thấy không thoải mái, có chút bài xích. Vì thế, anh trầm giọng quát: “Hoan Hoan, buông ra!”
Cô ngoan ngoãn, nghe lời nên anh mới coi cô thành thú cưng của mình, nhưng, kể cả là thú cưng của anh thì cô cũng không có quyền được voi đòi tiên, chẳng chút chừng mực như vậy.
Bất kỳ một người hướng nội, cô độc nào cũng đều không thích người khác đột ngột tới gần mình. Lăng trầm lại càng bài xích việc này!
Nhưng, vấn đề ở đây là, người bình thường khi bị quát chắc chắn sẽ cảm thấy ngượng, còn nữ xác sống xấu xí lại không.
Chẳng những không buông eo Lăng Trầm ra, Đường Hoan còn khiêng luôn anh lên vai rồi đi vào phòng anh như khiêng áp trại phu nhân.
Thẩm Lương Chi cực kỳ vui sướng, muốn cười ầm lên trên đau của người khác. Khi Lăng Trầm “được” Đường Hoan khiêng lên vai, y nhìn thấy khuôn mặt anh biến thành màu gan heo, chẳng biết là do bị chọc tức hay thiếu oxy nữa.
Chậc, thật cạn lời khi có một cô em gái như vậy!
Sau khi khiêng Lăng Trầm vào phòng, đặt anh xuống giường, Đường Hoan cẩn thận đắp chăn cho anh. Sau đó, cô vỗ vỗ vào chăn, ý bảo anh phải nghỉ ngơi tử tế
Ông anh, không có việc gì thì đừng chạy lung tung, nghỉ ngơi nhiều một chút, đỡ phải đụng mặt khí vận chi nữ. Kiến thức y học không quá quan trọng, giữ được cái mạng mới là việc quan trọng nhất!
Lăng Trầm buồn cười, trước kia chưa từng thấy cô tiểu thư điêu ngoa ương ngạnh này biết quan tâm người khác, bây giờ thấy anh vất vả nên ép anh đi ngủ?
Không biết vì sao Lăng Trầm lại muốn cười, khuôn mặt trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt của anh hiện nên nét vui vẻ.
Đường Hoan ngồi trông bên mép giường anh.
Một lát sau, cơn buồn ngủ bủa vây lấy Lăng Trầm, vì vậy, anh nhắm mắt lại, ổn định, bình thản đi vào giấc ngủ.
*
* *
Ngày hôm sau.
Đường Hoan cảm thấy vô cùng phiền muộn, bởi vì cho dù cô có ngăn cản thế nào, Lăng Trầm cũng vẫn muốn đi ra ngoài. Hơn nữa, lúc đầu cô vốn cực kỳ cứng rắn khi ngăn cản anh nhưng chỉ cần anh cau mày, tỏ ra mất kiên nhất thì cô lại bắt đầu trở nên nhút nhát.
Lăng Trâm phải đi ra ngoài là chuyện đương nhiên. Dù sao thì anh cũng cần quan sát tình trạng sau khi dùng nước linh tuyền của dị năng giả bị trọng thương bởi Licker.
Không gì có thể thu hút anh bằng y học, cho nên, đối với anh, hành động ngăn cản của Đường Hoan quả thật có chút không biết chừng mực.
Thứ anh cần chính là một con thú cưng ngoan ngoãn, nghe lời chứ không phải một người phụ nữ phiền toái, được chiều sinh hư.
Cô đứng ở cửa, vô cớ gây rối, không cho anh ra ngoài, với anh, đây chính là điều tối kỵ.
“Hoan Hoan, ngoan nào.”
Khi nói lời này, giọng điệu của Lăng Trầm đã bắt đầu trầm xuống.
Đường Hoan chỉ có thể nhanh chóng trốn sang một bên.