Lăng Trầm hoàn toàn coi Hoắc Thủy thành người vô hình, hai người gần như là không hề có gì dính dáng tới nhau. Hơn nữa, ngay từ đầu, Lăng Trầm còn tuyên bố: Chờ sau khi tiến vào căn cứ, Hoắc Thủy sẽ ở lại trong căn cứ, nếu ả còn muốn tới nơi nào thì tự tìm một nhóm người khác mà lên đường cùng nhau. Đội bọn họ sẽ không chịu trách nhiệm về hành trình tiếp theo của ả.
Sau khi nghe anh nói vậy, Hoắc Thủy còn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, không hiểu lý do là gì.
Lăng Trầm chỉ nhàn nhạt đáp: “Đội bọn tôi không cần những người phụ nữ vướng tay vướng chân.”
Lý do này thật mạnh mẽ, khiến người ta chẳng thể phản bác nổi.
Hoắc Thủy chỉ vào Đường Hoan, đôi mắt tựa hoa lê dính mưa[1], yếu đuối hỏi: “Vậy cô ấy thì sao?”
Lăng Trầm bình tĩnh trả lời: “Thứ nhất, con bé không thể coi là phụ nữ. Thứ hai, con bé cũng không hề gây cản trở.”
Đối với lời nhận xét của Lăng Trầm, Đường Hoan vô cùng rối rắm, đầu dính nhão thành một đống hồ dán. Cô thật sự không phân biệt được lời đánh giá này của anh là khen hay mắng cô nữa.
[1]梨花带雨 (hoa lê đái vũ): cụm từ này ban đầu dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này được dùng để chỉ dáng vẻ xinh đẹp, mềm yếu, kiều diễm của người phụ nữ.
Lăng Trầm không có bất kỳ tâm tư gì với khí vận chi nữ, Đường Hoan cảm thấy lòng mình được an ủi nhưng cô cũng không hề buông lỏng cảnh giác, cô rất rõ vận khí của mình chưa bao giờ “ra gì” cả.
Ai biết về sau có gặp được chuyện gì máu chó hơn không cơ chứ.
Sau vài ngày ở lại xóm nhỏ, đội Lăng Trầm quyết định sẽ tiến vào căn cứ.
“Nếu lúc vào bị hỏi thì cũng không được thể hiện ra bất cứ hành động gì khác thường, phải giả vờ mình là một xác sống, hiểu không?” - Còng tay Đường Hoan lại, Lăng Trầm dặn dò.
Thẩm Lương Chi không nhịn được, giật giật khóe miệng, chứng cưỡng chế của y tái phát: “Cô ấy không cần giả vờ mình là xác sống, vốn dĩ cô ấy đã là xác sống.”
“Nói đúng hơn phải là: giả vờ mình là một xác sống không có ý thức.”
Nhìn Thầm Lương Chi đầy đe dọa, Đường Hoan vươn móng tay đã được cắt gọt về phía y.
Đồ lảm nhảm, xàm[1] nhiều như vậy làm gì?
[1]瞎 bb: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, có nghĩa là nói nhiều, nói nhảm, nói linh tinh,... tương đương với từ “xàm” bên mình.
“Còn nữa, đến lúc ấy, bất kể là xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không được động thủ, hiểu chưa?”
Cái hiểu cái không, Đường Hoan gật gật đầu.
Ngay sau đó, Lăng Trầm quay sang nói với Hoắc Thủy: “Tiểu thư Hoắc, tôi không hy vọng cô nói ra tình trạng thật của em gái tôi, nếu cô tiết lộ điều gì thì tự gánh lấy hậu quả.”
Hoắc Thủy giật mình vì đôi mắt lạnh lùng của Lăng Trầm. Ả vẫn luôn cho rằng người đàn ông này là một người ôn hòa, ưu nhã, có chút xa cách, lạnh nhạt, ả đâu ngờ anh cũng sẽ để lộ ra ánh mặt lạnh lẽo đến tận xương như vậy.
Sau khi phản ứng lại, Hoắc Thủy vội vàng gật gật đầu: “Yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không nói gì.”
Tuyệt kỹ của nữ chính ôn nhu: cho dù người khác đối xử tệ với ả thế nào thì ả cũng có thể dùng sự dịu dàng xóa đi không khí gượng gạo.
……
Khi tới căn cứ, không ngoài dự đoán, đội của Lăng Trầm cũng phải tiến hành kiểm tra và trả lời những nghi vấn.
Đương nhiên Lăng Trầm sẽ không để người khác kiểm tra, nếu bị đám người tầng chót của căn cứ kiểm tra thì chắc chắn sẽ chẳng có cơ hội tiến vào căn cứ.
Thẩm Lương Chi nhảy xuống xe, nói với người làm công tác kiểm tra: “Đội chúng tôi có tám dị năng giả, mời người đứng đầu của các người tới đây đàm luận, chúng tôi có chuyện muốn thương lượng.”
Trong mạt thế, dị năng giả chẳng khác nào chúa cứu thế. Mỗi một căn cứ đều cần dị năng giả bảo đảm an toàn và vật tư. Căn cứ nào có nhiều dị năng giả thì sau này sẽ càng dễ phát triển. Đội người này có những tám dị năng giả, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người, nếu toàn bộ bọn họ đều phục vụ căn cứ thì quả là một chuyện lớn!