Đội của Lăng Trầm lên đường tới thủ đô đã được nhiều ngày. Trước mạt thế, kể cả có tự lái xe tới thủ đô thì cùng lắm mất hai ngày là tới nơi, nhưng, sau khi mạt thế buông xuống, tốc độ di chuyển chỉ có thể sánh với tốc độ rùa bò. Dù sao thì mỗi khi tới một thành thị nào đó, đội đều phải xuống thu thập vật tư và xăng xe, lại còn phải căng chặt thần kinh, chọn lựa thời cơ để tránh xung đột chính diện với xác sống nữa.
Mặc dù có nữ xác sống bạo lực - Đường Hoan nhưng cũng không thể vì không sợ hãi mà nhàn nhã, bình thản được, nói cho cùng thì người Đường Hoan bảo vệ cũng chỉ có Lăng Trầm, chưa chắc cô đã có thể kịp lúc để ý tới những người còn lại.
Hơn nữa, càng đi thì nguy hiểm càng nhiều, biến cố cũng theo đó mà tăng lên. Nói ngắn gọn thì mọi việc càng ngày càng trở nên gian nan,
Sau một thời gian di chuyển, cuối cùng thì bọn họ cũng sắp tới thủ đô. Trước khi tới thủ đô còn phải đi qua một căn cứ nhỏ. Muốn mượn đường của căn cứ này để tới thủ đô, thân phận của Đường Hoan… là một vấn đề khá phiền toái.
Mỗi căn cứ đều bố trí trạm kiểm soát để kiểm tra xem có người nhiễm virus xác sống trà trộn vào hay không. Đừng nói đến chuyện Đường Hoan không nhiễm virus, cô hoàn toàn là một xác sống!
Việc này thật khiến người ta phải đau đầu.
Chính vì vậy, trước khi tiến vào căn cứ nhỏ kia, đội bọn họ chỉ có thể tạm nghỉ tại một thôn xóm nhỏ.
Sau khi biết trong não xác sống có tinh hạch, Đường Hoan vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn kiểm chứng. Nhưng, liên tiếp ba ngày dừng chân ở xóm nhỏ, tạm thời không bị xác sống quấy rầy cho nên cô cũng chưa thể kiểm chứng được.
Chính vì vậy, Thẩm Lương Chi phát hiện…
Vài ngày qua, nữ xác sống xấu xí thoạt nhìn có vẻ uể oải, ỉu xìu, cứ như đang tự hỏi vấn đề gì đó, cô thường vươn tay sờ sờ đầu, thỉnh thoảng có dùng “móng vuốt” gõ gõ đầu mình. Chẳng lẽ, tính bạo lực đã ăn sâu vào máu nữ xác sống này rồi, mà vài ngày nay không hề có xác sống cho cô đánh đập nên cô định tự gõ vỡ đầu mình?
Nghĩ vậy, Thẩm Lương Chi không khỏi rùng mình.
Sự thật thì tên đậu bỉ Thẩm Lương Chi này nghĩ thế cũng không sai.
Đường Hoan đúng là đã định làm vậy. Dù sao thì cô cũng là xác sống, có lẽ đã sớm chết, nếu cô tự đập thủng một lỗ trên đầu mình để nhìn xem có tinh hạch hay không… Chắc là, cũng không có vấn đề gì to tát đâu ha?
[ …… ]
Quả nhiên không người bình thường nào có thể hiểu nổi mạch não của ký chủ rác rưởi.
Ba ngày dừng chân ở nơi này, Lăng Trầm vẫn luôn nhốt mình trong phòng để làm thí nghiệm. Điều kiện hiện tại cực kỳ hạn chế, thiếu thốn thiết bị và dược phẩm nên chẳng ai biết anh đang làm gì.
Nhưng không sao, xác sống Hoan tin rằng: sau khi Lăng Trầm ra khỏi phòng, tất cả mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết một cách dễ dàng!
Lăng Trầm ở lỳ trong phòng không ra, Đường Hoan cũng không thể tìm anh kiếm điểm tồn tại[1], mà lúc này, lòng hiếu kỳ của cô vẫn luôn ngo ngoe, rục rịch, cho nên, cuối cùng thì cô vẫn không nhịn được, trộm trốn ra ngoài…
Cô muốn đập thủng đầu xác sống để nhìn xem bên trong có tinh hạch hay không, nếu có thì tinh hạch nằm ở đâu, sao lại mọc ra được.
Cực khổ giặt rồi phơi váy hoa cho Đường Hoan xong xuôi, Thẩm Lương Chi phát hiện, không thấy nữ xác sống xấu xí kia đâu…
[1]xoát(刷): ngôn ngữ mạng Trung Quốc. Ở tùy trường hợp mà từ này có thể dịch nghĩa khác nhau. Trong game, “xoát phó bản” có thể hiểu là “chạy phó bản”, “xoát kinh nghiệm” có thể hiểu là “kiếm exp”,.... tương tự, ở đây, tác giả dùng “xoát tồn tại”, có thể hiểu là “kiếm điểm tồn tại”, Đường Hoam muốn “ôm đùi” boss phản diện nên cô thường bám lấy bos để “xoát tồn tại.”