Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 328: Xác sống có độc (21)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rõ ràng hai việc hoàn toàn không có gì xung đột, nhưng, cô cứ thế đưa cậu vào một nhóm người sống, không hề có lấy chút lưu luyến nào, như thể bọn họ chưa từng ở bên nhau vậy.

Hôm sau, khi trời vừa hửng sáng.

Mộ Bạch cảm thấy đôi mắt buồn ngủ của mình sắp mở không nổi nữa rồi.

Đúng lúc này, một ả đàn bà bước xuống từ chiếc xe tải đêm qua. Ả ta mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc đen bóng tựa rong biển xoã dài sau lưng. Xuất hiện đúng vào sáng sớm, ả cứ như tiên nữ vậy. < =)))))) >

Ả ngáp một cái, vươn vai duỗi eo, trông vừa nhàn nhã lại tự tại. Nhìn qua, ả cứ như hoàn toàn không hề chịu sự ảnh hưởng của mạt thế.

Hoắc Thuỷ xuống xe hít thở không khí. Những gã đàn ông của ả đều có dục vọng chiếm hữu cực kỳ cao, biết điểm hấp dẫn trí mạng của ả là gì, cho nên, gần như ngày nào cũng không cho phép ả xuống xe, sợ ả lại bị người nào đó để ý. Nhưng, cứ bắt ả ở trong xe mãi, ả thật sự quá nhàm chán. Chính vì vậy, thừa dịp những gã đàn ông của mình còn đang ngủ, ả xuống xe đổi gió, hít thở chút không khí mới mẻ.

Nhìn thoáng qua, Mộ Bạch nhanh chóng chuyển tầm mắt.

Lúc vừa liếc mắt về phía chiếc xe tải, quả thật tim cậu đập cực kỳ nhanh, nhưng sau khi vô ý nhìn thấy những gã đàn ông nằm ngang dọc bên trong xe, còn tinh mắt thấy cả… những vật dơ bẩn, Mộ Bạch lập tức cảm thấy buồn nôn. Có lẽ vì tuổi còn nhỏ, đột nhiên gặp phải chuyện phá hủy tam quan nên cậu không tiếp thu nổi.

Nhìn thấy Mộ Bạch với sắc mặt tiều tụy, Hoặc Thuỷ lập tức đi về phía cậu, mở miệng hỏi: “Cậu canh giữ ở đây cả đêm à.” - giọng của ả cực kỳ êm tai, cứ như tiếng suối róc rách vậy.

Mộ Bạch gật gật đầu, không trả lời.

“Vậy cậu nhanh đi nghỉ ngơi đi, gác cả đêm, chắc là mệt lắm.”

Ngồi dưới đất, Mộ Bạch dùng cành cây chọc chọc đống lửa chưa tắt hẳn, hoàn toàn không hề mở miệng nói chuyện.

Tuy rằng những lời quan tâm từ miệng ả có vẻ cực kỳ chân thành nhưng cứ nghĩ tới âm thanh hàng đêm của ả, Mộ Bạch lại cảm thấy không được tự nhiên.

Hoắc Thủy cho rằng cậu là người hướng nội nên mãi mới không đáp lại lời ả, vì thế, ả khuyên nhủ: “Cậu điển trai như vậy, hướng nội làm gì. Cười nhiều hơn, nói nhiều hơn sẽ cảm thấy vui vẻ hơn.”

Đúng lúc này, một gã đàn ông bước xuống từ xe tải.

Nghe được lời Hoắc Thuỷ nói, ánh mắt Lâm Minh chợt tối lại. Sau đó, vờ như không có chuyện gì, gã bước tới cạnh Hoắc Thuỷ, ôm eo ả từ phía sau: “Thuỷ, sao lại xuống xe rồi? Em vừa nói gì với cậu ta?”

Hoắc Thuỷ cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa thể chất của ả rất đặc thù, người nào gặp ả chắc chắn sẽ bị ả hấp dẫn.

Vài tên đàn ông bọn gã cùng có được Thuỷ là đủ, bọn gã không muốn xuất hiện thêm ai khác nữa.

“Minh ca ca, anh không cảm thấy cậu ấy cực kỳ điển trai à?” - Hoắc Thuỷ xoay đầu nói với Lâm Minh - “Chỉ là một cậu bé điển trai như vậy lại không thích nói chuyện. Ngày thường, các anh cũng nên chăm sóc người ta chút, đừng để một cậu bé đang tuổi trưởng thành phải gác cả đêm như vậy.”

Lâm Minh gật đầu mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều. Sau đó, gã bế Hoắc Thuỷ lên xe, có vẻ, gã không hề thích ả ta xuống xe chút nào.