Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 327: Xác sống có độc (20)




“Hoan Hoan, lại đây.” - Có vẻ như Lăng Trầm rất thích cảm giác khi mình vẫy tay, Đường Hoan vui vẻ chạy tới.

“Em về xe thay váy trước đi, váy này xấu.”

Thẩm Lương Chi: …… y biết ngay mà, đến Lăng Trầm cũng không nhịn nổi thẩm mỹ của nữ xác sống bạo lực này.

Đường Hoan ôm gói kẹo, khò khè rời đi trước.

……

Đêm khuya.

Vài chiếc xe tải lớn dừng trên một mảnh đất trống, thiếu niên Mộ Bạch đang gác đêm.

Không sai, Mộ Bạch chính là chàng trai được Đường Hoan cứu nhưng đến tận khi tách ra cô cũng chưa hỏi tên người ta.

Từ khi bị Đường Hoan “nhét” vào một nhóm người sống, câu vẫn luôn đi cùng với nhóm người này.

Mộ Bạch lấy ra từ trong ngực một mảnh giấy nhăn nhúm, bên trên là những nét chữ nguệch ngoạc, trông cực kỳ xấu. Đây chính là mảnh giấy lúc trước Đường Hoan viết cho cậu. Cô dặn cậu đừng dễ tin bất cứ ai, không nên để lộ toàn bộ lợi thế của mình. Cậu cũng không biết vì sao cô là một xác sống nhưng lại dặn dò cậu những điều kỳ quái như vậy. Có điều, cậu quả thật chịu sự ảnh hưởng của cô, cậu cẩn thận che giấu dị năng của mình, bởi vì đây là lợi thế cuối cùng của cậu. Chắc vì sau khi mạt thế tới, Đường Hoan là người duy nhất đối tốt với cậu nên cậu mới nghe theo một nữ xác sống như vậy.

Ban đầu, nhóm người này cũng coi như là hiền lành. Nhưng, càng về sau, đường đi càng thêm nguy hiểm, khó khăn, xác sống cũng càng lúc càng mạnh, cậu lại là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, hơn nữa, cậu còn “không có dị năng”, cho nên sự “hiền lành” của nhóm người này dần dần biến mất.

Tuy rằng Mộ Bạch không để lộ ra mình có dị năng nhưng khi chém giết xác sống, cậu cũng cực kỳ liều mạng, không hề ăn cơm mềm[1] của ai. Chỉ là dị năng giả[2] trong nhóm lại luôn tỏ ra rằng mình hơn hẳn người thường.

Ngày nào Mộ Bạch cũng phải gác đêm. Ban đầu, nhóm người này còn thay phiên nhau gác đêm, nhưng bây giờ, việc gác đêm đã hoàn toàn “rơi” xuống đầu cậu.

Âm thanh nam nữ chồng chéo lên nhau truyền ra từ một chiếc xe tải. Giọng nữ khi thì nhỏ nhẹ, lúc lại cao vút, giọng nam cũng cực kỳ hỗn loạn, thỉnh thoảng còn xuất hiện vài câu thô tục. Hai loại âm thanh này trộn lẫn vào nhau. Ban đầu, cậu không biết nó là gì, nhưng sau khi ở chung với nhóm người này một thời gian thì cậu dần dần hiểu ra.

Cậu biết trong chiếc xe kia có một ả đàn bà nhưng hầu như chẳng xuống xe bao giờ bởi vì ả được đám đàn ông trong chiếc xe đó bảo hộ cực kỳ chặt chẽ, dù gì thì cả đội trưởng và đội phó của nhóm người này cũng đều ở bên trong chiếc xe đó hết. Cậu đã từng đếm sơ qua, trên chiếc xe đó có ít nhất năm gã đàn ông.

Chẳng hiểu vì sao, sau khi hiểu được ý nghĩ của âm thanh mềm dẻo phát ra hàng đêm là gì, Mộ Bạch vẫn luôn cảm thấy cực kỳ ghê tởm.

—— Tôi không thể mang theo cậu bởi vì tôi cần bảo vệ một người quan trọng hơn.

Mộ Bạch không chú ý tới âm thanh truyền ra từ xe tải nữa mà nghĩ lại những ngày ở chung với nữ xác sống.

Cậu cũng không rõ vì sao mỗi lần nhớ tới những lời này của cô, cậu lại cảm thấy cực kỳ mất mát. Cô cần bảo vệ một người quan trọng hơn, rốt cuộc thì người quan trọng đó là ai?

Cô bảo vệ người mà cô nghĩ là quan trọng, cậu yên lặng đi theo cô, rõ ràng hai việc hoàn toàn không có gì xung đột!

[1]ăn cơm mềm: sống dựa dẫm vào người khác, được người đó bao nuôi

[2] dị năng giả: người có dị năng.