Hành động hiện tại của Đường Hoan……
ừm…
Chim lớn nép vào người chàng?[1]
Xác sống tựa vào người chàng?[2]
Không dễ gì mà đánh giá được.
[1]Có một câu thành ngữ là “小鸟依人” (tiểu điểu y nhân), thường dùng để chỉ những cô gái nhỏ bé nũng nịu nép vào, dựa dẫm vào người khác, ở đây, tác giả dùng “大鸟依人”(đại điểu y nhân), vâng, không phải “chú chim nhỏ bé” nữa mà chuyển qua “chim lớn” luôn :))
[2]tác giả dùng “丧尸依人” có cấu trúc tương tự bên trên, chỉ thay “chim lớn” thành “xác sống” thôi.
Đường Hoan vui vẻ nhìn Lăng Trầm. Ấy vậy mà boss phản diện lại chủ động gọi tên cô, chuyện này quả thực là một cột mốc lịch sử đánh dấu bước tiến lớn!
Lăng Trầm vươn tay sờ sờ đầu Đường Hoan, động tác của anh hệt như đang sờ đầu thú cưng vậy.
“Hoan Hoan, lên đánh nó đi.”
Là một xác sống, Đường Hoan hoàn toàn không thể đỡ nổi sát thương mạnh mẽ đến từ sự dịu dàng của boss phản diện.
Cô gầm gừ vài tiếng, sau đó chạy về phía đàn xác sống, nhào thẳng tới cái xác sống cấp cao nhất.
Thẩm Lương Chi trơ mắt nhìn nữ xác sống bạo lực đơn phương đánh đập cái xác sống cấp hai.
Hiển nhiên lúc đầu xác sống cấp hai chưa kịp phản ứng lại, nó đâu ngờ sẽ bị đồng loại tập kích cơ chứ. Chờ khi định hình xong, nó lập tức đánh trả Đường Hoan.
“Này Lăng Trầm, mẹ nó chứ, sau khi biến thành xác sống, Lăng Thần Hoan nghe lời thật ấy! Chẳng lẽ đây là sức mạnh của virut xác sống?” - Trợn mắt, há miệng, Thẩm Lương Chi hỏi.
Lăng Trầm nhàn nhạt lắc đầu: “Không biết.”
Có điều, so với trước kia. cô em gái này của anh đúng là đáng yêu hơn rất nhiều. Nuôi một cái xác sống như vậy, ít nhất thì trên đường đi sẽ không cảm thấy quá nhàm chán.
Xác sống cấp hai cắn vào vai Đường Hoan, khiến chiếc váy da báo của cô bị xé rách một mảng lớn, váy tay lửng lập tức biến thành váy hở vai.
Đường Hoan vốn định gào lên một tiếng rồi nhảy ra xa vì cô nghĩ rằng mình sẽ thấy đau, nhưng, sau khi phát hiện bả vai be bét máu không hề truyền tới cảm giác gì, cô lập tức chẳng dè chừng nữa.
Đúng lúc này, phát hiện váy của mình đã rách tung tóe, Đường Hoan lập tức bật chế độ bạo tẩu[3], chỉ trong một lát gầm gừ, cô đã đánh nát sọ xác sống cấp hai, xác sống cấp hai cứ thế chết thẳng cẳng.
[3]bạo tẩu: nổi khùng, nổi điên, hành động bất chấp tất cả, không còn lý trí.
Nhìn thấy vết thương trên vai Đường Hoan, hàm răng của Thẩm Lương Chi bất giác run lên… y cảm giác như vết thương ấy đang ở trên người y vậy.
Sau khi xác sống cấp hai đi đời, Đường Hoan gào lên một tiếng với đám xác sống còn lại, lập tức, đàn xác sống lùi đi như thuỷ triều xuống.
Kế tiếp, mọi người trơ mắt nhìn nữ xác sống vừa mới ở trong trạng thái bạo tẩu tung tăng chạy đến trước mặt Lăng Trầm như một con thú cưng. Lại một lần nữa, cô dùng đôi mắt cá chết xám trắng nhìn chằm chằm anh, nếu cô mà có cái đuôi thì chắc bây giờ cái đuôi đó đang không ngừng vung vẩy sau lưng cô rồi.
Lăng Trầm nhìn Đường Hoan, một lúc sau, anh nâng tay vỗ vỗ đầu cô.
“Làm tốt lắm, cho em ăn kẹo.” - Nói rồi, anh lấy ra một gói kẹo mút lớn từ trong ba lô đưa cho Đường Hoan.
Thẩm Lương Chi trợn tròn mắt, há hốc miệng. Y vẫn luôn đi cạnh Lăng Trầm, sao y lại không phát hiện ra anh nhét vào ba lô một gói kẹo lớn như vậy nhỉ?
Đường Hoan vui sướng ôm gói kẹo. Tay áo bị xác sống cấp hai xé rách cứ lung la lung lay khiến cô phát bực, thế là cô xé hẳn tay áo xuống, “giúp” chiếc váy vốn đã rách tung toé rách càng to thêm.
Thẩm Lương Chi: “……”
Hay lắm, rất xác sống!
Tuy rằng con gái cưng của Lăng gia đã biến thành xác sống nhưng dù sao thì cô vẫn chưa hoàn toàn đánh mất ý thức, vẫn là một cô gái, tình trạng hiện tại…. có vẻ không hợp lẽ cho lắm.
Vì thế, Thẩm Lương Chi nhỏ giọng nhắc nhở Lăng Trầm: “Hay là… để cô ấy thay đồ trước đã?”
Gân xanh trên thái dương Lăng Trầm giật giật, anh lạnh lùng nhìn Thẩm Lương Chi.
Thẩm Lương Chi lờ mờ cảm nhận được rằng Lăng Trầm nhìn y như nhìn một tên cầm thú, dường như anh muốn nói: đến xác sống mà bụng cậu cũng có thể nổi lên tâm tư xấu xa?
Thẩm Lương Chi: “……”