Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 325: Xác sống có độc (18)




Thẩm Lương Chi đang lo không chống cự được đến lúc xác sống tới.

Nhưng, sự thật chứng minh, sự lo lắng của y là thừa thãi.

Bởi vì khi Thẩm Lương Chi còn đang thấp thỏm thì một nữ xác sống mặc váy hoa văn da báo ngang trời xuất thế[1]!

Đúng vậy, hôm nay Đường Hoan đã thay một chiếc váy mới có hoa văn da báo.

[1]ngang trời xuất thế (横空出世): dùng để diễn tả một người hoặc một sự việc nào đó đột ngột xuất hiện(được sinh ra) với tư thế “cao lớn”, nổi bật.

Xông tới như một cơn lốc xoáy, Đường Hoan khiêng Lăng Trầm - người bị bao vây lên vai, lắc mình một cái, nhảy ra khỏi đám người.

Cô đặt Lăng Trầm xuống cửa siêu thị, rời xa nguy hiểm. Sau đó, cô bắt đầu phát ra những tiếng khò khè khò khè……

Nghe thấy âm thanh ấy, Thẩm Lương Chi biết, nữ “yêu quái” này nổi giận rồi.

Mỗi khi bực tức, cô sẽ phát ra những tiếng gầm gừ như dã thú.

Dùng tốc độ “sét đánh không kịp bịt tai”, Đường Hoan nâng một kẻ lên, sau đó túm lấy chân gã rồi quăng mạnh xuống đất cho hả giận. Sức mạnh của cô hoàn toàn là sức mạnh của xác sống, cô ném một tên đàn ông mà cứ như ném bao cát, không hề tốn chút mồ hôi nào[2].

Khi tên kia đã bị quăng quật đến mức thoi thóp, Đường Hoan ném gã ra xa như ném một bao cát, sau đó, cô lại đổi một người khác.

Thẩm Lương Chi chửi thề vài tiếng liên tiếp mà vẫn không thể bày tỏ đầy đủ nỗi khiếp sợ trong lòng mình.

Mẹ nó, đây đâu phải xác sống, rõ ràng là vũ khí di động hình người!

Có cô bên cạnh, quả thật còn hơn mang theo mười vệ sĩ!

Chỉ là, trước khi mạt thế tới, quan hệ giữa Lăng Thần Hoan và Lăng Trầm cũng không tính là tốt, vì sao sau khi biến thành xác sống, cô lại bảo vệ Lăng Trầm như vậy?

Đường Hoan cực kỳ tức giận.

Khí vận chi nữ tranh boss phản diện với ông đây đã đành, một đám bia đỡ đạn mà cũng dám chạy tới tranh ư? Tức điên lên mất!

Chính vì vậy, Đường Hoan xuống tay không hề kiềm chế, mặc kệ sống chết.

Nhưng sau đó, Đường Hoan ra tay không phải vì để hả giận nữa mà là vì chơi vui!

Khiêng người lên vai, sau đó ném mạnh xuống đất, Đường Hoan cảm giác như mình đã tìm được thứ để chơi vậy.

Bạo lực, máu tanh, ăn thịt, đều là bản tính của xác sống.

Thẩm Lương Chi và những thành viên khác của đội đều không tự chủ được mà nuốt nước miếng. Thật hung tàn!

“Lăng Trầm, hay là… cậu lên cản lại đi!” - Thẩm Lương Chi ngập ngừng lên tiếng. Bọn họ cực kỳ lo lắng, rõ ràng nữ xác sống xấu xí này đã hóa thân thành nữ xác sống bạo lực, chẳng may cô điên lên, đập cả người phe mình thì sao giờ?

Lăng Trầm nhìn Đường Hoan, cười nhẹ: “Ngăn gì, cứ để con bé chơi.”

Xem ra nuôi một cái xác sống như vậy cũng khá thú vị.

Rất nhanh sau đó, một đàn xác sống chạy tới. Hiển nhiên, so với những cái xác sống mịt mờ khác, xác sống dẫn đầu thông minh hơn một cấp, nhìn qua, nó mạnh hơn, cũng nhanh nhẹn hơn nhiều.

“Xác sống cấp hai.” - Lăng Trầm bình tĩnh lên tiếng.

Thẩm Lương Chi rợn người: “Cái đậu, không ngờ lúc trước cậu đoán xác sống sẽ không ngừng thăng cấp lại là thật. Giờ sao, còn không chạy nhanh đi!”

Tuy rằng còn chút nước thuốc bảo mệnh nhưng cũng đâu thể dùng hết trong một lần cơ chứ!

“Chạy cái gì?” - Lăng Trần vẫn chẳng chút hoang mang. Anh vẫy vẫy Đường Hoan: “Hoan Hoan, tới đây…”

Anh gọi tôi có việc gì à?

Đường Hoan nhảy bổ về phía Lăng Trầm, sau đó ôm lấy cánh tay anh, cố gắng mở to đôi mắt cá chết màu xám trắng, không hề có lấy một chút lấp lánh nào để nhìn anh.

Trong trường hợp này, nếu Đường Hoan là một cô gái bình thường, nhỏ nhắn xinh xắn, chạy tới ôm cánh tay Lăng Trầm, dùng đôi mắt to long lanh ánh nước nhìn anh thì cũng có thể coi là một cảnh lãng mạn….

[2] chỗ này ý nói Đường Hoan có sức mạnh của xác sống nên cô ném người một cách cực kỳ dễ dàng, không tốn công tốn sức; khi làm một việc gì đó quá dễ dàng thì người ta thường nói là không tốn hơi/ không tốn một giọt mồ hôi/… Diệp mỗ thêm chú thích ở đây vì sợ độc giả hiểu nhầm ý của tác giả, nghĩ là xác sống chảy mồ hôi thôi. Haha.