Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 324: Xác sống có độc (17)




Đội đối phương rõ ràng không có ý tốt.

Thẩm Lương Chi nói với bọn họ: “Các người lấy trước, còn thừa lại thì chúng tôi lấy.”

Thái độ của y đã coi như là cực kỳ nhượng bộ nhưng mấy tên cầm đầu của đối phương vẫn liếc nhau với ánh mắt lóe lên sự “dâm dục” rồi cười đầy ẩn ý.

Trước đây, những tên này chính là một đám lưu manh đầu đường só chợ, sau khi mạt thế tới, ngược lại, bọn chúng lại có cơ hội thể hiện nắm đấm của mình. Trên đường đi, không thiếu phụ nữ vì cùng đường mà nhào vào lòng bọn chúng, nhưng, những người phụ nữ ấy đều yếu ớt, bị nhiều tên như vậy thay phiên “làm”, qua một vòng là cơ bản đều “hỏng” hết.

Sau khi trở thành “đồ hỏng”, họ bị bọn chúng tuỳ tiện ném xuống xe.

“Ăn” không ít phụ nữ nhưng lại chưa “nếm” thử đàn ông, chính vì thế, ác ma trong lòng bọn chúng lại bắt đầu nhảy lên, Lăng Trầm có tướng mạo tinh tế, quả thật là “vị mới” khiến bọn chúng cảm thấy hứng thú.

Thu thập vật tư xong, đám người kia liếc Lăng Trầm đầy thâm ý, sau đó rời khỏi siêu thị.

“Lát nữa tên tiểu bạch kiểm[1] kia đi ra thì vài anh em lập tức bắt hắn mang lên xe, hiểu không?”

[1]tiểu bạch kiểm: để chỉ những chàng trai trắng trẻo, thanh tú, với ý châm chọc, mỉa mai.

“Nếu chẳng may bọn họ cùng phản kháng thì sao?”

Tên cầm đầu lập tức nổi cáu, vỗ mạnh một cái vào đầu tên ngu ngốc vừa mở miệng hỏi: “Trừ tên tiểu bạch kiểm kia với tên tiểu bạch kiểm trông tạm được bên cạnh hắn ra thì bắn chết hết là xong chứ sao nữa?”

Trong siêu thị.

Lăng Trần nhíu mày, nói với thành viên của đội: “Lát ra ngoài phải nâng cao cảnh giác, đề phòng nhóm người vừa rồi.”

Ánh mắt của bọn chúng khiến anh cảm thấy cực kỳ kinh tởm, nếu không phải hoàn cảnh lúc này không phù hợp, anh đã sớm đào mắt những kẻ đó ra, ngâm vào formalin rồi.

Chẳng ngoài dự đoán, khi vừa ra khỏi siêu thị, đội của Lăng Trầm lập tức bị tập kích. Mục tiêu của đối phương cực kỳ rõ ràng, bọn chúng xông thẳng về phía Lăng Trầm.

Một tên gầy còm hệt con khỉ có tốc độ cực kỳ nhanh, gã chạy vọt tới cạnh Lăng Trầm. Lăng Trầm chích thuốc mê vào cổ gã, gã lập tức ngã xuống.

Có điều, đối phương quá đông nên tám người đội Lăng Trầm cũng không chống cự được bao lâu. Lúc này, ánh mắt đối phương đã lộ ra sự hung ác, bọn chúng bắt đầu rút súng.

Sau khi dùng thuốc mê đánh ngã thêm một tên nữa, Lăng Trần thuận tay cướp luôn súng của đối phương rồi bắn lên trời.

Không thể bắn thẳng vào đám hung thần ác sát này được, nếu bắn trúng người bọn chúng, máu tươi chảy ra sẽ kích thích bọn chúng, khiến cảm xúc của bọn chúng càng thêm hỗn loạn, dẫn tới một màn đấu súng tanh máu.

“Dừng tay, nếu không, tao sẽ nổ súng.” - Lăng Trầm cầm súng, nói.

Đối phương lập tức trở nên vui vẻ.

Khi nắm ống tiêm trong tay, tên tiểu bạch kiểm này còn có chút nguy hiểm, nhưng khi đổi sang cầm súng thì lại không dám bắn, vậy thì sao phải dè chừng cơ chứ.

Thật ra Lăng Trần chỉ đang kéo dài thời gian.

Tiếng súng sẽ đưa đám xác sống tới, đội họ còn một chút nước thuốc tránh xác sống, cùng lắm thì dùng nốt số nước thuốc này thôi, nhưng, đối phương chưa chắc đã thoát được.

Trong tình huống này, có thể nhanh chóng đưa ra quyết định, không chút do dự chọn giết người để bảo vệ mình, quả nhiên Lăng Trầm có đủ tàn nhẫn.

Ngồi chờ trong xe, sau khi nghe được tiếng súng, Đường Hoan lập tức cảm thấy sự việc không đơn giản. Cô kêu gầm gừ vài tiếng rồi nhảy thẳng ra ngoài.

Tốc độ của xác sống bình thường sao có thể so được với Đường Hoan!

Tuy biết Lăng Trầm nổ súng để dụ xác sống tới nhưng lòng Thẩm Lương Chi vẫn có chút thấp thỏm bất an, dù sao thì đối phương ra tay vừa mạnh vừa nhanh, người của đội y bị đánh khá nặng, y đang lo không chống cự được đến lúc xác sống tới.

Nhưng, sự thật chứng minh, sự lo lắng của Thẩm Lương Chi là thừa thãi.