Thấy anh không quá bài xích, Đường Hoan cẩn thận vươn nốt móng vuốt còn lại, dùng móng tay dài nhẹ nhàng chọc chọc vào cánh tay anh.
Từ kéo gấu áo đến chọc cánh tay, đây chính là hình ảnh tiêu biểu cho cái gọi là: được đằng chân, lân đằng đầu!
Boss phản diện, nhìn tôi đi!
Tuy rằng tôi là xác sống nhưng chúng ta là anh em thất lạc nhiều năm… không, là anh em nuôi lạc nhau lâu ngày đó!
Sau khi trở thành xác sống, Đường Hoan có thể cảm nhận được cơ năng của bộ não cô vẫn luôn giảm dần xuống, hệ thống nói không sai. Cô không thể nghĩ ra được cách nào hay để gây chú ý nên chỉ có thể làm thân với Lăng Trầm bằng phương pháp vụng về nhất.
Hiển nhiên, tuy có hứng thú với xác sống Đường Hoan nhưng Lăng Trầm cũng không quá thích tiếp xúc thân mật với cô. Từ trước đến nay, anh vẫn luôn là người lạnh nhạt, đối mặt với một nữ xác sống muốn làm thân với mình, anh cũng chẳng thể nhiệt tình nổi.
Chọc Lăng Thần, thấy anh không phản ứng, Đường Hoan liền ôm lấy cánh tay của anh, cọ cọ cái đầu xấu thậm tệ của mình vào tay anh, tựa như đang làm nũng vậy.
Cổ họng cô phát ra những tiếng khò khè, Thẩm Lương Chi cảm thấy không nỡ nhìn thẳng.
Bằng một cách thần kỳ nào đó mà y còn hiểu được là Đường Hoan “khò khè” cái gì. Nếu y đoán không sai, cô đang… gọi ca ca?!
Cuối cùng, Lăng Trầm nhịn không nổi, xoay đầu sang một bên, không nhìn Đường Hoan nữa. Sau đó, anh đẩy ra móng vuốt và cái đầu của cô khỏi tay mình.
Anh có hơi mất kiềm chế mà ghét bỏ cô.
……
“Cô ấy… Bây giờ cậu tính thế nào?” - Thẩm Lương Chi hỏi.
Đội ngũ của bọn họ được tạo nên bởi vài người bạn cùng lớp tại đại học C. Bọn họ vốn định đi thẳng tới thủ đô, nhưng bây giờ đột nhiên nhiều thêm một nữ xác sống…
Lúc nãy, khi mang Đường Hoan về, y lờ mờ phát hiện sự sợ hãi trong ánh mắt của không ít người.
Lăng Trầm day day ấn đường. Nếu Lăng Thần Hoan chết triệt để, anh cũng không phải đau đầu thế này, đến khi Lăng gia hỏi tội, anh cũng có thể trả lời trực tiếp là tình hình lúc đó rối ren, không thể chăm sóc cho cô được, nhưng, với tình cảnh hiện tại thì mọi thứ lại trở nên khó giải quyết. Di chuyển cùng với một cái xác sống… chẳng biết trên đường đi sẽ gặp phải bao nhiêu phiền toái vớ vẩn nữa.
“Tạm thời mang theo con bé, đi một bước, tính một bước.” - Lăng Trần nhàn nhạt trả lời.
Nếu ngày sau cô hoàn toàn mất đi ý thức thì cho cô một viên đạn là được! Nhưng, khi cô vẫn còn ý thức, anh sẽ không giết cô, dù sao thì cô cũng là người của Lăng gia.
“Nhưng chưa chắc những người khác sẽ chấp nhận được việc này!” - Thẩm Lương Chi nhắc nhở.
“Đưa con bé theo là vì thí nghiệm, không chấp nhận được thì có thể rời khỏi đội ngũ.” - Lăng Trầm vô cùng lạnh nhạt.
Thực tế diễn ra đúng như những gì Thẩm Lương Chi suy đoán, có người gây chuyện, không muốn chấp nhận Đường Hoan nhưng sau khi Lăng Trầm lên tiếng, tỏ thái độ kiên quyết thì lại không ai dám tuỳ tiện bỏ đi. Bọn họ dựa vào nước thuốc của Lăng Trầm để được an toàn, điều này đồng nghĩa với việc Lăng Trầm không có bọn họ cũng chẳng sao, nhưng bọn họ không có Lăng Trầm thì lập tức sẽ chết trong miệng xác sống.
Vì thế, Đường Hoan thuận lợi “đánh nhốt” vào đội ngũ khoảng tám, chín người của Lăng Trầm, theo chân họ lên đường, đi tới thủ đô.
Tất cả thành viên của đội ngũ đều là sinh viên của trường đại học C.
Đừng hỏi đội ngũ có nữ sinh hay không.
Không có!
Đây cũng chính là điều khiến Thầm Lương Chi muốn đấm ngực, dậm chân.
Có lẽ trái tim của Lăng Trầm làm bằng thép nên anh không hề chấp nhận cho nữ sinh gia nhập đội ngũ. Lý do: vướng chân, vướng tay!
Anh cứu những người trong đội cũng vì bình thường bọn họ thường xuyên hợp tác với nhau trong phòng thí nghiệm, nếu không vì vậy, Thẩm Lương Chi đoán, chắc anh cũng chẳng thèm cứu ai đâu!