Người đàn ông trẻ tuổi vừa đột ngột xuất hiện này thật kỳ quặc. Hành vi quái đản, tinh thần không bình thường, nhìn thôi đã biết không phải mặt hàng tốt đẹp gì rồi.
Trong thời kỳ binh hoang mã loạn, ấy vậy mà lại ăn vạ cả một cái xác sống là cô!
Đường Hoan không biết mục đích của đối phương là gì, cô thuận tay khiêng y lên vai, sau đó chạy vèo vèo vài vòng phố.
Tốc độ của Đường Hoan nhanh đến mức cứ như sắp tung cánh bay đến nơi. Lòng Thẩm Lương Chi chỉ trực chờ suy sụp, một lời không hợp là cô cứ thế khiêng người đàn ông cao to như y lên, tốc độ của cô khiến y chỉ muốn “phun” ngay lập tức!
Sau khi khiêng người chạy như bay vài vòng, Đường Hoan quay về chỗ cũ, ném người xuống trước mặt vài cái xác sống!
Mẹ sư khỉ.
Này thì giả thần giả quỷ, mang theo mục đích, xuất hiện trước mặt ông đây trong lúc ông đây không thoải mái!
Thẩm Lương Chi đâu thể ngờ được nữ xác sống mặc váy hồng phấn này lại làm vậy. Rõ ràng trước mặt thiếu niên kia, cô cực kỳ đáng yêu, ấy vậy mà tới lượt y, cô lại ném thẳng y về phía xác sống!!!
Thẩm Lương Chi nhanh chóng móc nước thuốc từ trong túi ra rồi vội vàng đổ lên người mình.
Đều do cái thứ tai hoạ - Lăng Trầm kia. Gì mà nữ xác sống này vẫn còn tình người, nếu cô bảo vệ thiếu niên kia thì chắc chắn cũng sẽ bảo vệ người tới cầu cứu chứ. Để y ra mặt quyến rũ nữ xác sống này, nhưng kết quả thì sao?
Mẹ nó, nữ xác sống này thành tinh rồi đúng không?
Tâm trí của Thẩm Lương Chi đang đứng trên bờ vực sụp đổ, y cuống cuồng sức nước thuốc vào người, sau đó mới thở phào một hơi.
Đường Hoan tỏ vẻ: cô cực kỳ khoan khoái.
Ban đầu, làn sóng xác sống vô cùng hung mãnh nhưng sau khi Thẩm Lương Chi sức nước thuốc vào người thì chúng lại làm lơ y, trực tiếp rời đi.
Đường Hoan nghiêng nghiêng đầu, còn có skill này ư?
Khi Đường Hoan còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Lương Chi đã móc ra một chiếc còng tay, khóa tay cô lại, còng tay còn nối một sợi xích sắt dài. Y hưng phấn quay về phía sau, hô: “Lăng Trầm, nhanh lên, tôi bắt được nữ xác sống rồi!”
Nghe được cái tên “Lăng Trầm”, Đường Hoan đần mặt mất một lúc.
Thẩm Lương Chi cảm thấy mình bị ảo giác, không biết vì sao mà y lại nhìn ra được ánh sáng từ đôi mắt xám trắng của nữ xác sống kia!
Dần dần xuất hiện trước mắt Đường Hoan là một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ đồ xanh tím than theo phong cách thời Đường. Anh có làn da trắng như bạch ngọc vì hàng năm không tiếp xúc quá nhiều với ánh nắng mặt trời. Bộ đồ phong cách thời Đường càng làm tăng thêm vài phần cổ điển cho anh. Khuôn mặt anh ôn hoà nhưng lại mang theo sự lạnh nhạt, xa cách. Dáng vẻ này không hề “yêu nghiệt”, sẽ không khiến lòng người kinh diễm, nhưng, người ta lại chẳng thể xem nhẹ khí chất như tùng trúc thuý bách[1] của anh được.
Boss phản diện - Lăng Trầm.
Đột nhiên Đường Hoan cảm thấy, một người như anh không chấp nhận được việc cùng nhiều tên đàn ông khác “bạch bạch bạch” khí vận chi nữ là điều vô cùng bình thường.
Đằng ấy có bao giờ nhìn thấy một cây tùng xanh hay một cây bách biếc[1] trên đỉnh núi đứng chung với một cái cây dại nào đó không?
Anh nên và phải được độc hưởng[3] những thứ tốt nhất trên cõi đời này.
Đường Hoan xúc động, không ngờ số bia đỡ đạn như cô đi mòn đế giày sắt cũng không tìm được boss phản diện, ấy vậy mà cuối cùng lại dễ dàng gặp được boss như vậy.
Đường Hoan cực kỳ muốn nhào về phía boss, sau đó ôm đùi, gọi ba ba!
Nữ xác sống bạo lực bẻ gãy còng tay, hơn nữa, cô bẻ chiếc còng đó cực kỳ dễ dàng.
Mặt mũi Thẩm Lương Chi trắng bệnh, y sợ tới nỗi trợn tròn mắt, há hốc miệng.
Đậu mé, y còn tưởng rằng mình dễ dàng bắt được nữ xác sống này chứ!
Những gì xảy ra tiếp theo thật sự vô cùng kỳ ảo!
Thẩm Lương Chi đau lòng, châm ba nén hương cho người anh em của mình……
[1]đã giải thích ở thế giới đầu tiên.
[2]thanh tùng thúy bách: tùng xanh bách biếc (đã giải thích kỹ trong thế giới đầu tiên)
[3]độc hưởng: một mình hưởng thụ