Đường Hoan cảm thấy vô cùng ưu thương. Mạt thế tới, nơi nào cũng là xác sống, nhìn thấy người bình thường còn khó chứ biết đi đâu tìm boss phản diện bây giờ?
Đường Hoan lật đật bò dậy, sau đó lảo đảo, lắc lư đi tới góc tường của một tòa cao ốc rồi ngồi xuống.
Hệ thống rác rưởi đột ngột xông ra: [ À đúng rồi, ta còn một tin tốt, nãy quên nói cho cô.]
Đường Hoan: ……
Con moẹ nó!
Tin tức từ miệng cậu có bao giờ là tin tốt không?
[ Làm một xác sống, ý thức và chỉ số thông minh của cô sẽ theo đó mà thay đổi, dần dần giảm xuống.]
[ Nể tình chúng ta đã quen biết một thời gian dài, lại còn là bạn tốt của nhau, ta đảm bảo sẽ giữ lại phần ý thức cơ bản cho cô, sẽ không để cô ăn thịt người, uống máu tươi. Nhưng, về vấn đề chỉ số thông minh thì ta cũng không biết làm cách nào để giúp cô cả.]
Đường Hoan thầm chửi thề, đậu mịa cậu chứ bạn tốt cái gì!
[ Cho nên, Hoan Hoan thân ái, cô phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ nha, nếu không, cô sẽ càng ngày càng trở nên ngu ngốc, chẳng may bị đồng hóa thành xác sống thì càng khó hoàn thành nhiệm vụ hơn đó!] - Hệ thống rác rưởi đưa ra lời khuyên đầy thấm thía.
Đường Hoan: ……
*
* *
Đường Hoan ngồi lặng lặng ở góc tường, nhìn hết đoàn quân xác sống này đến đoàn quân xác sống khác lung lay trên đường phố, chắc bọn chúng đang đi kiếm ăn. Chỉ có mình cô là một cái xác sống ngồi im tại chỗ, trông có vẻ không được bình thường cho lắm.
Nghĩ lại thì biến thành một cái xác sống cũng chẳng đến nỗi phải quá sốt ruột, đúng không?
Dù sao thì một cô gái yếu gà như Đường Hoan, nếu làm người bình thường, chắc chắn lúc nào cũng lo sợ mình bị xác sống phanh thây. Nhưng, với tình trạng hiện tại, Đường Hoan mới là vị vua khiến người ta phải né xa ba thước!
Ừ, chỉ cần cô tránh xa con người, chắc có lẽ sẽ không gặp phải chuyện gì quá nguy hiểm.
Đường Hoan ngồi trong góc tường tự an ủi chính mình.
Sau khi xây dựng tâm lý vững vàng hơn, Đường Hoan mới đứng dậy. Cô quyết định đi dạo vài vòng xung quanh, sau đó vào cửa hàng quần áo trộm vài món đồ rồi tới siêu thị lấy thêm mấy gói mì ăn liền…
Cái gì? Đằng ấy nói làm một xác sống thì không cần quan tâm đến trang phục, cũng chẳng cần ăn uống á? Chẳng lẽ Đường Hoan không thể làm một cái xác sống biết hưởng thụ, không giống với những cái xác sống khác à?
Trên đường phố tĩnh lặng, Đường Hoan đi tới đi lui. Sau khi dạo qua vài cửa hàng quần áo, cuối cùng thì cô cũng tìm được cho mình một chiếc váy liền, dài tay, màu hồng phấn, có thể che đậy cánh tay hư thối của cô.
Đường Hoan cực kỳ vui vẻ, xoay xoay vài vòng trước gương. Chờ khi thấy rõ khuôn mặt phản chiếu trong gương……
Cô vọt ra ngoài cửa hàng, nôn oẹ.
Mẹ nó, xấu khủng khiếp!
Hệ thống: [ ……. ]
Là một ký chủ, không nghĩ xem nên hoàn thành nhiệm vụ thế nào mà chỉ lo chọn quần áo rồi soi gương… sao nó lại gặp phải cái thứ rác rưởi như vậy cơ chứ?
Khi Đường Hoan còn đang chống cửa, nôn khan thì dường như cách đó không xa, có một người đang chạy về phía cô.
Nhớ tới việc hiện tại mình là một xác sống, Đường Hoan không khỏi sợ hãi. Cô có nên chạy trốn không nhỉ? Nếu chẳng may bị người ta bắn nát sọ thì cô chết quá oan uổng rồi!
[ Mẹ nó, cô thì có cái quái gì mà phải sợ? Cô có nhớ bây giờ mình đang là xác sống không hả? Chỉ có người khác phải chạy trốn khi thấy cô thôi chứ cô gặp nhân loại thì sợ cái quần gì?] - Bị sự ngu ngốc của Đường Hoan đánh bại, không nhịn được nữa, hệ thống nhảy ra phỉ nhổ cô.
“Cũng đúng! Vậy cậu nói xem tôi có nên chạy ra dọa kẻ đó một chút không?”
[ …… ]
Mẹ nó, cô ở yên lặng một chỗ, không gây chuyện thì sẽ chết à?