Nhảy xuống từ trên tường thành cao như vậy, gần như xương cốt và kinh mạch toàn thân đều đứt lìa, để giữ được một hơi cho Đường Hoan, Thái y đã phải cố gắng bằng toàn bộ khả năng của mình rồi.
Muốn cứu sống cô là việc không thể xảy ra!
Đường Hoan cảm thấy hô hấp thôi cũng khó khăn, mỗi lần hít thở đều khiến toàn thân đau đớn.
“Hiên Viên Võ, chàng đừng gây khó dễ cho thái y… Bọn họ không cứu được ta, ta biết ai có thể cứu được ta….”
“Ai?” - Ngồi phủ phục bên mép giường, Hiên Viên Võ đưa đầu mình sát về phía môi Đường Hoan mới có thể lờ mờ nghe thấy cô nói gì.
“Chàng để tất cả Thái y rời đi đi… đừng làm họ khó xử, sau đó, chăng tới chùa Hộ Quốc… Tìm đại sư Viên Tuệ……”
“Đại sư Viên Tuệ đã từng tính ra ta có tử kiếp… ông ấy có thể hóa giải……”
Hiên Viên Võ vô cùng luống cuống, hoảng loạn, anh như người chết đuối nhìn thấy ánh nắng lúc rạng đông: “Ta lập tức phái người đi mời đại sư Viên Tuệ!”
“Chàng phải tự đi…. Đại sự Viên Tuệ là trụ trì của chùa Hộ Quốc… lòng dạ rộng lớn… Nếu chàng không tự đi tìm ông ấy thì sao ông ấy có thể ra tay cứu ta……”
Hiên Viên Võ liều mạng gật đầu: “Được, ta đi ngay bây giờ đây! Hoan Nhi, nàng chờ ta quay lại, nhất định phải chờ ta quay lại!”
Đầu óc Hiên Viên Võ trống rỗng, đã không còn khả năng suy nghĩ bất cứ điều gì, anh chỉ biết nghe theo lời Đường Hoan, cô nói gì thì làm đó, chỉ cần có người cứu được cô, bất kể là trả giá gì, anh cũng cam tâm!
Hiên Viên Võ cưỡi liệt mã[1], không ngừng vung roi, thúc ngựa chạy thẳng về phía chùa Hộ Quốc,
Liệt mã phi nhanh như một cơn lốc xoáy, người đàn ông ngồi trên lưng ngựa liều mạng quất roi, chỉ hận không thể đi nhanh hơn chút nữa.
Đại sư Viên Tuệ!
Đại sư Viên Tuệ có thể cứu cô!
Hiên Viên Võ không dám nghĩ nhiều, cũng không dám phân tích quá sâu, anh tự lừa bản thân, điên cuồng cưỡi ngựa tới chùa Hộ Quốc.
Đến nơi, đại sư Viên Tuệ thấy anh, sau đó ông ấy rũ mắt suy tư điều gì đó.
“Thí chủ Hiên Viên, xem ra thí chủ đã được như mong muốn.”
Tử khí[2] vờn quanh cơ thể, đây là dấu hiệu cho thấy một người sắp quân lâm thiên hạ[3].
[2]tử khí: khí màu tím.
“Đại sư Viên Tuệ, cầu ngài cứu Quận chúa!”
Vừa xuống ngựa, Hiên Viên Võ đã muốn kéo đại sư rời khỏi chùa Hộ Quốc để đi cứu Đường Hoan,
Như đã đoán trước được mọi việc, đại sư Viên Tuệ xua xua tay về phía Hiên Viên Võ: “Thí chủ Hiên Viên, nếu là cứu Quận chúa Bình Anh thì lão nạp bất lực.”
“Ngài nói dối! Nàng ấy đã nói ngài từng đoán được nàng ấy có tử kiếp! Ngài có thể cứu được nàng ấy!” - Hiên Viên Võ giận giữ quát lớn.
Đại sư Viên Tuệ thong dong điềm tĩnh nói: “Đúng là lão nạp đã đừng đoán được Quận chúa Bình An có tử kiếp, từ bảy năm trước, lão nạp đã đoán được thí chủ chính là tử kiếp của Quận chúa, nếu Quận chúa muốn yên bình vượt qua tử kiếp này thì phải tính toán, chuẩn bị từ sớm!”
“Từ bảy năm trước Quận chúa đã biết kết cục giữa mình và thí chủ là chỉ một người có thể sống tiếp. Thí chủ Hiên Viên một bước lên mây, xem ra quận chúa không hề nghe lời khuyên của lão nạp, chưa từng chuẩn bị bất cứ điều gì. Lúc này, tất cả đều đã muộn.”
“Ngài… ngài nói gì?”
Quá đỗi kinh ngạc, Hiên Viên Võ mở to hai mắt. Anh thở dồn dập, cả người run rẩy.
Cô đã sớm biết anh sẽ hại cô?
Nhưng vì sao từ đầu đến cuối, cô chưa từng nói tới?
Vì cớ gì cô biết rõ anh sẽ mang tai họa đến cho mình nhưng vẫn bất chấp tất cả mà đối tốt với anh như vậy?
Hiên Viên Võ đờ đẫn leo lên ngựa, sau đó lại liều mạng vung roi quay lại….
—— “Bời vì chàng là Hiên Viên Võ có một không hai trên đời này!”
—— “Con và chàng ấy đã tự đính ước từ trước, nếu các người muốn giết chết chàng ấy thì giết con trước đi!”
—— “Phụ vương! Con thích Hiên Viên Võ nên con sẽ gả cho chàng ấy, mặc kệ chàng ấy có phải tên ngốc hay không!”
—— “Hiên Viên Võ, ta ở kinh thành đợi chàng về cưới ta!”
Dáng vẻ cười nói của cô không ngừng hiện lên trong đầu Hiên Viên Võ. Anh như con thú bị mắc kẹt, cuống cuồng, nóng nảy muốn trở về bên cô.
Đại sư Viên Tuệ không thể cứu được cô, là cô cố ý muốn anh rời đi!
Sau khi trở về từ chùa Hộ Quốc, Hiên Viên Võ gần như là ngã xuống từ trên lưng ngựa.
[1]liệt mã: con ngựa khỏe mạnh, hung dữ, khó thuần hóa.
[3]Quân lâm thiên hạ: một cách dễ hiểu nhất thì từ này có nghĩa là (ai đó) sắp lên làm Hoàng Đế.