“Nhanh! Nhanh ném hắn ngã xuống cho ta!”
Tâm trí của Thái tử gần như là sụp đổ đến nơi. Nếu biết Đường Hoan đứng trên tường thanh hô vài câu sẽ gây ảnh hưởng lớn tới Hiên Viên Võ, khiến anh trở nên dũng mãnh, không sợ chết mà xông lên cứu cô như vậy thì gã đã chẳng mất cảnh giác rồi.
Biết trước đã chẳng làm!
Thái tử có hoảng loạn đến đâu thì mọi việc cũng đã muộn.
Hiên Viên Võ leo lên tường thành với tốc độ vô cùng nhanh, cung thủ bên dưới bảo vệ anh đến mức gần như là kín bưng không một lỗ hổng.
Với năng lực của bản thân, Hiên Viên Võ đã bức Thái tử và binh lính thủ thành lui về phía sau từng bước.
Nhân cơ hội này, mấy chục vạn đại quân bên dưới hừng hực khí thế[1] công thành.
Hành quân đánh trận vốn là vậy, địch mạnh thì ta yếu, địch yếu thì ta mạnh. Kinh thành rơi vào tình trạng vô cùng nguy cấp, hoàn toàn không thể giữ vững được nữa!
Trong màn mưa tên lóe lên những ánh sáng kim loại, Đường Hoan lui về phía rìa tường thành gần nhất.
Bởi vì chắc chắn bản thân được cung tiễn yểm hộ nên Hiên Viên Võ mặc kệ tất cả, từng bước, từng bước đi về phía cô.
Trong lòng dâng lên một nỗi sợ mơ hồ, anh lại chẳng dám đào sâu suy nghĩ.
“Hoan Nhi, lại đây, nắm lấy tay ta.” - Hiên Viên Võ đưa tay về phía Đường Hoan.
Đúng lúc này, hệ thống rác rưởi vang lên một tiếng báo mình đã online.
[ Tinh —— tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh: làm thế nào để quên.]
[ Con người đều có tâm ma, tâm ma sinh ra từ chấp niệm. Khi một người có chấp niệm quá sâu, tâm ma chắc chắn sẽ xuất hiện, người đó cũng sẽ rơi vào tình cảnh đau khổ, muốn mà chẳng được. Chỉ khi quên đi chấp niệm, gạt bỏ thù hận mới thật sự thoát khỏi bóng tối, sống một cuộc đời mới.]
Hửm?
Đường Hoan nhíu mày, tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh vào lúc này?
Tim gan hệ thống run lên, nó ép mình phải bình tĩnh để làm thuyết khách: [Hoan Hoan thân ái, ta nói cho cô nghe, nhiệm vụ này cực kỳ dễ hoàn thành. Cô chỉ cần ở bên cạnh anh ấy một thời gian, chỉ một thời gian là được. Chờ anh ấy quên gần hết mọi chuyện kiếp trước, chấp nhận được sự thật là với sức khỏe như vậy, cô không thể sống lâu thì cô hoàn toàn có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay rồi.]
[ Ta nói cho cô biết, nhiệm vụ chi nhánh này được 10 điểm công đức đấy.]
Hệ thống cực kỳ đau lòng, nó có linh cảm vô cùng xấu, chắc chắn ký chủ rác rưởi nhà nó đang chuẩn bị làm gì đó trát tâm người khác. Vì ngăn cô gây chuyện, nó chỉ có thể bất chấp tất cả mà mê hoặc cô thôi.
Lúc này, Đường Hoan đang thầm ghi nhớ mọi việc, 10 điểm công đức…… Nhiệm vụ trước chỉ đáng 2 điểm công đức, điểm công đức của nhiệm vụ này lại cao như vậy, rõ ràng là có vấn đề. Điều này đồng nghĩa với việc hệ thống hoàn toàn khống chế cái gọi là điểm công đức.
“Hoan Nhi……” - Hiên Viên Võ lại lên tiếng.
Đường Hoan hồi phục tinh thần. Cô ngồi trên tường thành, nói với Hiên Viên Võ: “Đô đốc Hiên Viên, chàng đứng ở đó là được, đừng đi về phía này.”
Hiên Viên Võ vừa mới bước được nửa bước đã nghe thấy Đường Hoan nói tiếp: “Nếu chàng lại đi, có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì đó cũng nên.”
Hiên Viên Võ chỉ có thể ngoan ngoãn đứng tại chỗ.
Bó tay bó chân, anh hệt một đứa nhỏ mắc sai lầm, cực kỳ sợ hãi nhưng lại không dám làm bất cứ việc gì.
“Quận chúa…” - Giọng anh khàn khàn, tựa như anh vẫn còn là chàng ngốc trong sân viện phía nam năm đó vậy.
“Hiên Viên Võ, hai ta cứ vậy nói tạm biệt với nhau, được chứ?” - Đường Hoan cười dịu dàng nhưng đôi mắt lại ngấn lệ.
Cô vốn cho rằng thế giới này là thế giới có thể hoàn thành mọi thứ dễ dàng nhất, lại đâu ngờ, đây chính là thế giới khiến cô tổn thương nhất.
Rõ ràng chỉ là một thế giới nhiệm vụ mà thôi, rõ ràng vợ chồng Thụy vương cũng không phải cha mẹ của người mang mệnh bia đỡ đạn như cô, nhưng, cô vẫn không khống chế được tình cảm của mình.
Cô đã quá tự phụ rồi.
[1] ở đây, tác giả dùng 一鼓作气(nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái.)