“Đô đốc, vì sao ngài không vào trong?”
Đứng ở cổng hoa viên, Hiên Viên Võ lẳng lặng nhìn Đường Hoan luyện Thái Cực quyền.
Tâm phúc trong Cẩm Y Vệ đi theo anh lên tiếng hỏi.
Mấy ngày qua, chứng kiến đô đốc đứng ngoài hoa viên nhìn Trưởng Công chúa khoa chân múa tay, hắn nhận ra đô đốc cực kỳ muốn vào nói chuyện với Trưởng Công chúa.
Hiên Viên Võ chỉ lắc đầu,
Từ sau khi tỉnh lại, trông thì có vẻ Đường Hoan đã không còn đau thương vì cái chết của cha mẹ mình, hàng ngày, nên ăn gì thì cô ăn đó, khi cần luyện võ thì cô cũng sẽ luyện võ, nhưng anh biết, cô vẫn chưa thể buông xuống tất cả.
Nếu không, cô đã chẳng gầy yếu đi từng ngày như vậy.
Đứng ngắm Đường Hoan hồi lâu, khi Hiên Viên Võ xoay người, toan rời khỏi thì nghe thấy tiếng cô gọi mình: “Đô đốc Hiên Viên mới đến đấy à, sao không tới đây ngồi một lát?”
Cách xưng hô đô đốc Hiên Viên này thật chói tai. Nhưng, Hiên Viên Võ vẫn không kìm nén được nỗi lòng của mình, xoay người bước vào trong hoa viên.
Khi đối diện Hiên Viên Võ, Đường Hoan không châm chọc mỉa mai, cũng chẳng tỏ thái độ gì. Cô chỉ cười nhàn nhạt, sai nha hoàn rót trà một cách cực kỳ khách sáo.
“Ta muốn tới chùa Hộ Quốc bế quan cầu phúc mười ngày.” - Không muốn nhiều lời với Hiên Viên Võ, Đường Hoan vào thẳng vấn đề.
“Sức khỏe của nàng……” - Nhìn khuôn mặt chẳng chút sắc máu của cô, Hiên Viên Võ không đành lòng, lên tiếng.
“Đô đốc Hiên Viên, là Trưởng Công chúa, bổn cung muốn ra ngoài còn đến lượt chàng từ chối? Bổn cung nói cho chàng chuyện này chẳng qua là muốn chàng đưa toàn bộ người của mình ra khỏi sân viện của bổn cung! Bổn cung không phải phạm nhân của Cẩm Y Vệ, không đến lượt các người trông giữ.”
Lòng Hiên Viên Võ cứ như bị kim đâm, nhưng, anh chỉ có thể đáp: “Được, ta sẽ hộ tống nàng đi.”
Trên đường tới chùa Hộ Quốc, cưỡi một con ngựa cao lớn[1], canh giữ bên cạnh kiệu của Đường Hoan, Hiên Viên Võ bất giác mất tập trung.
Cảnh tượng này có chút giống….
Đón dâu?
Cao đầu đại mã, phượng quan hà bí[2].
Cuối cùng, anh tự tay nâng người từ trong kiệu ra ngoài.
[1]cao đầu đại mã: hình ảnh con ngựa cao lớn, cũng là hình ảnh chỉ một người có thân hình cao lớn
[2]phượng quan hà bí: mũ phượng có rèm che bằng ngọc trai, cô dâu thời cổ thường đội trong ngày thành thân.
[ Đường Hoan, ta cảm thấy cô không thể tra tấn boss phản diện như vậy được! ] - Hệ thống xông ra, cố gắng để lời nói của mình trở nên đúng tình hợp lý, tuy rằng tâm lý nó bây giờ cực kỳ yếu ớt.
[ Cô quên nhiệm vụ của chúng ta rồi ư? Boss phản diện mới mà ba ba kim chủ của chúng ta. Chẳng phải chúng ta nên che chở anh ấy, yêu quý anh ấy, nâng niu anh ấy, trợ giúp anh ấy ư? ]
Boss phản diện mới là ba ba của ta!
Cầu cô đừng hành hạ anh ấy nữa, bổn thống không chỉ đau lòng vì anh ấy, còn lo lắng cho cả cô! Chẳng may để chủ nhân biết cô hành hạ boss như vậy, có khi sẽ giết chết cô ấy chứ!
Hệ thống thầm gào lên trong lòng.
“Ta không che chở anh ta, không yêu quý anh ta, không nâng đỡ anh ta, không trợ giúp anh ta?” - Đường Hoan liên tục đặt ra các câu hỏi, sau đó còn bỏ thêm một từ ở cuối câu nói - “Hửm?”
Hệ thống ngửi thấy mùi nguy hiểm từ giọng điệu của cô, trực giác báo cho nó biết lúc này không nên phản bác ký chủ, nếu không cô sẽ nổ mạnh tại chỗ.
Vì thế, hệ thống tự ôm chặt lấy mình, nói như chém đinh chặt sắt: [ Có! Đương nhiên là có! ]
Sau đó, nó lại nhỏ giọng nói khéo: [ Chẳng qua ta cảm thấy cô còn có thể tốt với anh ấy thêm chút nữa.]
Mất kiên nhẫn, Đường Hoan đánh gãy lời nó: “Tôi hoàn thành nhiệm vụ, đưa anh ta đi lên đỉnh cao nhân sinh là được, cậu quan tâm nhiều chuyện như vậy làm gì? Cậu giỏi thì cậu lên đi!”
Hệ thống: [ …… ] Tức đến mức không muốn nói chuyện.
Nó không làm được, nó lên không nổi!