“Ta biết lần này chàng chẳng thể sống sót. Ta không cầu có thể sinh cùng ngày với chàng, chỉ mong có thể chết cùng ngày với chàng. Ta đi trước một bước, Sơn Nhạc…. đường tới Hoàng Tuyền, ta sẽ không để chàng phải đi một mình…...”
Ôm Thụy Vương phi, người đang nằm dưới đất, hơi thở thoi thóp, mắt Thụy Vương trở nên đỏ ngầu, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
“Nhã Nhi……” - Người đàn ông cao lớn gào khóc, bi ai đến mức gân xanh trên Thái Dương nổi lên từng đường.
Ông biết thê tử mình luôn kiên cường, bướng bỉnh nhưng ông chưa từng nghĩ bà lại chẳng để lại cho mình một đường lui như vậy.
Bà biết ông lành ít dữ nhiều nên đã uống thuốc độc trước khi gặp ông.
Ông muốn thiên hạ này là vì mẹ con bà, vì bảo vệ người phụ nữ của mình! Nếu bà đã chết, ông còn sống làm gì?
Khuôn mặt Cố Sơn Vân tái nhợt, ông ta không tin vào mắt mình, muốn cướp người từ trong tay Thụy Vương nhưng lại bị dọa lui vì Thụy Vương gào lên.
Thụy Vương cứ như đã quyết ý muốn đồng quy vu tận cùng Cố Sơn Vân, ông gầm lên từng tiếng trầm thấp tựa dã thú, nhào tới Cố Sơn Vân.
Cố Sơn Vân sợ tới mức tay chân luống cuống, vội vàng lùi về phía sau, rồi lấy bội kiếm từ trên bàn xuống.
Bội kiếm được rút ra khỏi vỏ, lóe lên ánh sáng lạnh lùng sắc bén.
Thụy Vương như chưa phát hiện gì, xông thẳng vào mũi kiếm.
Tiếng Vũ khí đâm xuyên máu thịt vang lên, Thụy Vương cắn răng bẻ gãy lưỡi kiếm, máy móc xoay sang chỗ khác một cách chết lặng.
Ông đi từng bước, từng bước tới cạnh thê tử đang nằm im trên mặt đất. Cuối cùng, ông ngã quỵ bên cạnh Thụy Vương phi. Máu tươi chảy ra ồ ạt từ bụng ông, nhiễm đỏ nền gạch lạnh lẽo của cung điện. Ông vươn tay ôm thê tử vào lòng, sau đó lẳng lặng nhắm mắt lại.
Ngô thê, kiếp này, ta không hối hận!
Nếu có kiếp sau, nhất định ta sẽ thổ lộ lòng mình cho nàng biết trước khi ra chiến trường giết địch!
Bên trong thiên lao.
Đột nhiên, Đường Hoan cảm thấy trái tim mình đau nhói, sau đó, cảm giác trống trải vô cùng vô tận ập đến.
Lòng cô dấy lên dự cảm xấu!
Cô muốn ra khỏi nơi này!
Vì thế, Đường Hoan đụng vào cửa ngục giam càng lúc càng mạnh thêm, cô muốn dùng thân thể máu thịt để phá gãy cây cột rắn chắc, thô ráp này.
Cô không ngừng tông vào cửa ngục, dù đầu chảy máu, cô cũng cắn răng chịu đựng.
Hệ thống run rẩy, tự ôm chặt lấy mình.
Hình như ký chủ của nó điên rồi. Rõ ràng cô rất sợ đau, thế mà lại liều mạng tông của, cứ như không muốn sống nữa vậy.
Đây chỉ là một thế giới nhiệm vụ mà thôi, cần phải liều mạng như vậy ư?
Nếu cô liều mạng vì boss phản diện, nó còn hiểu được, dù sao thì cô cũng phải làm nhiệm vụ. Nhưng hiện tại, ký chủ rác rưởi không liều mạng vì boss!
Hệ thống trầm tư, tỏ vẻ mình không thể hiểu nổi.
Rất nhanh, việc Đương Hoan điên cuồng tông cửa đã khiến cai ngục chú ý. Vì thân phận của quận chúa Bình An rất đặc thù, cai ngục không dám đánh một trận cảnh cáo như những phạm nhân khác, nhưng, hắn cũng không dám giả vờ như chẳng có chuyện gì, đành phải phái một tên ngục tốt chạy đi thông báo cho Hiên Viên Võ.
“Đô đốc Hiên Viên, Quận chúa Bình An… vẫn luôn dùng thân thể tông cửa, thỉnh đô đốc nhanh tới xem!”
Hiên Viên Võ nào còn nghĩ được gì nhiều, anh chạy thật nhanh tới thiên lao.
Chờ anh tới, chỉ thấy một bóng hình mảnh mai ngã trượt xuống bên cửa ngục, hơi thở mong manh, cô vẫn cố đập tay vào hàng rào gỗ, trên trán chảy đầy máu tươi, thật sự khiến người khác phải sợ hãi.
“Hoan Nhi!” - Tim Hiên Viên Võ như bị dao cứa. Anh thấp giọng quát - “Còn đứng đấy làm gì, nhanh mở cửa cho ta!”