“Nếu là khám nhà diệt tộc, chẳng lẽ ta, Quận chúa Bình An lại không bị bắt?”
Đường Hoan đứng trước cổng vương phủ, hùng hổ nói.
Không lâu sau, Cẩm Y Vệ bắt đầu áp giải hạ nhân của phủ Thụy Vương ra ngoài.
Ánh mắt Đường Hoan hơi lóe lên, nhìn thẳng vào bên trong, chờ Hiên Viên Võ xuất hiện.
Có đôi khi lòng người thật kỳ quái, kể cả có móc tim móc gan ra cũng chẳng thể làm ấm lòng người khác được.
Khi Hiên Viên Võ xuất hiện trong tâm mắt, Thụy Vương bị anh áp giải, Đường Hoan không nhịn được, cô thật sự muốn cười.
Chân tay đeo xiềng xích, trước mặt con gái, Thụy Vương chẳng khác nào một tên hề mang theo gông cùm nặng nề. Trông ông già đi rất nhiều.
Ông vội vàng bước qua ngưỡng cửa, đi tới trước mặt Đường Hoan, nói với giọng mang theo chút trách móc: “Sao con lại quay về đây? Chẳng phải phụ vương đã dặn quản gia mang con đi rồi sao?”
“Phụ vương, con không đi đâu hết! Con muốn ở bên phụ vương và mẫu phi!”
“Phụ vương phạm tội lớn, sẽ bị bắt vào thiên lao, một cô gái yếu ớt như con sao có thể bước vào nơi ấy được!”
Lúc nãy nói chuyện với Hiên Viên Võ thì bình tĩnh như chẳng có việc gì, bây giờ nhìn thấy con gái mình, Thụy Vương lại không nhịn được xúc động.
“Đều tại phụ vương không tốt, không thể làm việc cẩn thận hơn, con đã sắp thành thân, cuối cùng lại bị phụ vương liên lụy.”
Đến tận bây giờ, Thụy Vương vẫn còn lo cho hôn sự của con gái.
“Hoan Nhi, còn đừng sợ, chắc chắn phụ vương sẽ không để con phải chịu khổ.” - Thụy Vương nói thầm bên tai Đường Hoan - “Có lẽ Hiên Viên Võ sẽ không để con phải vào ngục, con ngoan ngoãn đi theo cậu ta, đừng làm gì tùy hứng.”
Mặc dù ông hận tên lòng lang dạ sói này thấu xương, nhưng, chỉ cần anh có thể giúp con gái ông không phải chịu khổ thì ông sẽ không tính toán bất cứ ân oán gì nữa.
“Phụ vương……” - Hốc mắt Đường Hoan đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào - “Con không đi với anh ta, con chỉ cần phụ vương có thể bình an.”
Hiên Viên Võ chậm rãi vuốt nhẹ chuôi đao của Cẩm Y Vệ, Không biết vì sao, lòng bàn tay anh lại đổ mồ hôi.
“Đô đốc Hiên Viên.” - Đường Hoan xoay đầu, cười nhạt, mang theo vài phần châm chọc.
Hiên Viên Võ chưa từng nghe được cách xưng hô xa lạ như vậy từ cô, anh nắm chặt chuôi đao, có chút khẩn trương: “Tiểu Quận chúa……”
“Nếu trên thánh chỉ đã nói rõ muốn bắt phủ Thụy Vương, nhốt tất cả hạ nhân vào ngục, vậy thì đương nhiên ta cũng không thể trở thành ngoại lệ, làm phiền đô đốc hiên Viên đeo xiềng xích và gông cùm cho ta.”
“Thân thể của nàng quá yếu ớt…” - Nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng của cô, Hiên Viên Võ cảm thấy vô cùng hoảng loạn.
Đường Hoan không cho anh cơ hội nói hết câu, cô nâng giọng, lạnh lùng lên tiếng: “Sao, đô đốc Hiên Viên định vì việc riêng mà làm trái pháp luật ư?”
Cô quá quật cường, Hiên Viên Võ không dám cứng đối cứng với cô nên chỉ có thể nhượng bộ: “Nàng chỉ là một giới nữ lưu[1] yếu ớt, không cần phải đeo xiềng xích, trực tiếp mang đi là được.”
Hiện tại cô còn đang tức giận, chờ cô nguôi giận, anh sẽ mang cô ra khỏi ngục.
Đường Hoan cười đầy châm chọc, cũng chẳng nói cảm tạ với hiên Viên Võ.
Cô duỗi tay nâng Thụy Vương, cha con hai người đi theo Cẩm Y Vệ, cùng nhau bước vào thiên lao.
Thụy Vương muốn trách cô quá tùy hứng nhưng lại không nỡ, ông chỉ có thể vừa đưa tay lau nước mắt, vừa nói: “Đứa nhỏ này, từ trước đến nay, con chưa từng nghe lời.”
[1]giới nữ lưu: phụ nữ, đàn bà, con gái, phái nữ,....