“Cho nên, ông bám víu Thụy Vương?”
Không hiểu vì sao, Hiên Viên Võ cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
“Không phải ta bám víu Thụy Vương, là ta chọn Thụy Vương!” - Khi nói những lời này, vẻ mặt của Trung Dũng Hầu thoáng xuất hiện nét dương dương tự đắc, cứ như muốn khoe mình là kẻ biết nhìn người.
“Tuy rằng tên thô kệch ấy làm việc gì cũng dễ xúc động, hơn nữa còn không có dã tâm, rõ ràng thiên hạ vững chắc là do mình chinh chiến trên lưng ngựa lại không biết tranh thủ. Nhưng may là ông ta thâm tình với cô cô con, tình cảm của ông ta dành cho cô cô con còn sâu nặng hơn thánh thượng gấp nhiều lần!”
“Vô lý, xưa nay Thụy Vương yêu vợ yêu con, sẽ không tùy tiện soán vị, một khi bị phát hiện, phủ Thụy Vương, bao gồm cả Thụy Vương phi và Bình An đều không tránh khỏi tai ương.”
Thì ra từ khi bắt đầu, mục đích của phụ thân anh đã không đơn giản.
Khó trách ông ta dạy anh tiếp cận Bình An, khó trách ông lại tới tận cửa để cầu Thụy Vương khi anh bị Thụy Vương đòi đánh, đòi giết, mặc dù trước giờ ông ta luôn là kẻ mặc kệ sống chết của thứ tử.
Nói cách khác, rất có khả năng kiếp trước Hiên Viên gia bị tru di là do hai nhà có dã tâm nảy sinh nội chiến, vì thế, một nhà thành kẻ chết thay.
Hiên Viên gia chính là nhà chết thay!
“Nếu lý do là bảo vệ tiểu cô cô của con thì sao?” - Trung Dũng Hầu cười đầy mưu mô.
“Nếu Bình An không phải con gái ruột của Thụy Vương mà là con của đương kim thánh thượng thì sao, hửm?”
Người đời đều cho rằng đương kim Thánh Thượng và Thái hậu cưng chiều Quận chúa Bình An là do khi Thái hậu bị bệnh nặng, Thụy Vương phi đã luôn ở bên chăm sóc bà không màng ngày đêm, không được ngủ một giấc an lành mà bị sinh non. Nhưng, kẻ bạc tình nhất trên đời này chính là kẻ ngồi trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Kể cả Thụy Vương có ân với Thái hậu nhưng Bình An kiêu căng như vậy, chút ân tình cũ cũng đã sớm bị cô mài sạch. Cô vẫn luôn được cưng chiều, được Thánh thượng quan tâm hơn tất cả các vị Hoàng tử, Công chúa chẳng qua là vì cô là con Thánh thượng, đứa con được sinh ra bởi người Thánh thượng cầu mà không được.
Hiên Viên võ nhíu mày, đôi mắt đầy hung ác: “Thụy Vương biết thân phận của Bình An không?”
Trung Dũng Hầu cười nhạo: “Nếu không biết thì sao có thể nói Thụy Vương si tình chứ!” - Đương nhiên, trong mắt người ngoài, sự si tình của Thụy Vương thật nực cười.
“Trước khi thành thân, tiểu cô cô của con đã nói cho ông ta mình mang lục giáp phụ bất tường[1], nhưng ông ta vẫn không màng, cưới cô cô con về nhà. Cặp sừng này là ông ta cam tâm tình nguyện tự cắm vào đầu mình. Chẳng qua lúc trước ông ta không biết Bình An là con ai mà thôi. Giờ thì biết rồi,”
Có điều “sự thật” mà Thụy Vương biết hơi khác với chân tướng một chút.
“Nếu một người đàn ông biết cô gái mình yêu nhất bị kẻ khác cưỡng bức, có thai, thì bất kể người đàn ông đó hành động thế nào cũng chẳng có gì lạ, đúng không?”
Đến tận lúc này, Trung Dũng Hầu vẫn khoan khoái, hờ hững lại trấn định,
Từ đời trước, phủ Trung Dũng hầu đã bắt đầu xuống dốc, tuy rằng tình hình hiện tại có tốt hơn một chút nhưng vẫn là một gia tộc cách trung tâm quyền lực khá xa. Muốn làm rạng danh nhà cửa, sử dụng chút thủ đoạn cũng đâu phải chuyện đáng trách.
Hiên Viên Võ cực kỳ tức giận. Anh vỗ mạnh lên án thư[2] trước mặt Trung Dũng Hầu, lập tức, mặt bàn đang nguyên vẹn lại xuất hiện những vết nứt, khiến người ta không khỏi sợ hãi.
“Ông quá hồ đồ!” - Hiên Viên Võ quát lớn.
“Vi phụ làm việc lớn, không câu nệ tiểu tiết!” - Trung Dũng Hầu nhàn nhạt mở miệng - “Con là đô đốc Cẩm Y Vệ, chỉ cần con đè những tin tức liên quan tới mưu phản xuống thì ai biết được chứ?”
[1]lục giáp phụ bất tường: người phụ nữ chửa hoang, mang thai đứa con không rõ nguồn gốc.
[2]án thư: bàn đọc sách.
_____
Ai để ý cách Hiên Viên Võ gọi Trung Dũng Hầu đã thay đổi không? Vì hình tượng Trung Dũng Hầu trong lòng anh đã sụp đổ, thái độ anh dành cho ông ta cũng thay đổi nên Diệp mỗ đổi cách xưng hô luôn cho hợp.