Còn, một số người lợi hại trong Thời Không Trường Hà, ví dụ như ai?
Khóe môi Đường Hoan hơi nâng lên.
Cô là người không có bản lĩnh gì nhưng cực kỳ kiên nhẫn.
Chẳng có gì cả, chẳng biết gì cả, cũng không quan trọng, cô cực kỳ kiên nhẫn, dựa theo tình hình, chậm rãi đi từng bước là được.
Ví dụ như qua mấy thế giới, cô đã biết hệ thống rất dễ trúng khổ nhục kế.
Ví dụ như hiện tại, cô biết người đứng sau hệ thống rác rưởi có liên quan đến Thời Không Trường Hà.
Tuy cô không không rõ Thời Không Trường Hà là thứ gì nhưng chẳng phải còn Phượng Hoàng sao?
Hiên Viên Võ ra chiến trường đã được một thời gian.
Ngày nào Đường Hoan cũng luyện Thái Cực quyền, luyện đến mức gió nổi nước lên[1], hệ thống không hề đoán được cô đang muốn làm gì.
Hệ thống rác rưởi vô cùng nóng ruột, chỉ có thể không ngừng lại nhải bên tai Đường Hoan, muốn gây sự chú ý với cô.
[Hiên Viên Võ bị phụ vương cô phái tới đội quân tiên phong. Đội quân tiên phong, hầu như đều phải chịu chết.]
[ Cô không biết đâu, hôm nay, suýt nữa thì Hiên Viên Võ chết trên chiến trường. Có một mũi tên bay qua tai anh, nếu không tránh kịp, có khi đầu anh đã bị cắm thủng rồi! ]
[ Cô nói xem, phụ vương cô có tàn nhẫn không cơ chứ! Vì muốn tiêu diệt Hiên Viên Võ, lần nào cũng chọn tiểu đội của anh đi tiên phong. Trừ anh ra thì người trong đội anh hoặc là chết, hoặc trọng thương.]
Sau một thời gian nói về những việc Hiên Viên Võ trải qua trên chiến trường, mục tiêu chú ý của hệ thống bắt đầu chạy trật.
[ Ông trời ơi, ta phát hiện, chiến tranh thật khốc liệt! Đặc biệt là chiến tranh trong thời đại vũ khí lạnh này, không đao thì kiếm, đều dùng để chém người!]
[ Hoan Hoan thân ái, cô có biết được sự khủng bố khi chọc một đao vào bụng rồi lôi ra cả ruột không? ]
[ Boss phản diện thật tàn nhẫn, mỗi lần ra tay đều cực kỳ tàn nhẫn, căn bản không để lại đường sống cho người ta!]
[ Ta thật sự không hiểu, boss phản diện đã lập công như vậy rồi mà sao phụ vương của cô vẫn chán ghét anh nhỉ? ]
Mỗi lần, hệ thống toàn nói một mình, Đường Hoan vẫn luôn đắm chìm vào việc luyện Thái Cực quyền, không hề nói chuyện với nó.
“Hoan Nhi, lại đây, hôm nay mẹ hầm canh gà cho con này.” - Khi không có người ngoài, Thụy Vương phi thường gọi con gái bằng nhũ danh.
Hai mẹ con ngồi cùng nhau, Thụy Vương phi lấy khăn lau mồ hôi cho Đường Hoan, lại cẩn thận lau lau thức ăn dính trên khóe miệng cô.
Khi nhìn con gái mình, trong mắt Thụy Vương phi tràn ngập yêu chiều.
Uống canh xong, Đường Hoan đứng dậy, ấn ấn vai cho Thụy Vương phi: “Mẹ, mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời này.”
Thụy Vương phi khiển trách cô: “Nào có người khen mẹ mình như con, nếu bị truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ thành trò vui cho người ta.”
Thế nhưng, nụ cười trên khuôn mặt đã thể hiện rõ sự vui vẻ của bà.
Tuy rằng thế giới này vô cùng khốn nạn, trọng sinh cứ như mặt hàng được bán sỉ nhưng Đường Hoan vẫn chưa hề có ý định bỏ gánh không làm, bởi vì cô tham luyến sự yêu chiều của Thụy Vương và Thụy Vương phi.
Có cha, có mẹ, mấy khi cô được kiêu căng.
“Mẹ, con muốn tới chùa Hộ Quốc ở một thời gian, bế quan cầu phúc cho phụ vương, cũng thuận tiện tĩnh dưỡng.”
Hương khói của chùa Hộ Quốc vẫn luôn hưng thịnh, tà ám không thể quấy phá, thân thể con gái lại quá yếu ớt, nghĩ vậy, Thụy Vương phi gật đầu đồng ý.