Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 25: Boss phản diện là thừa tướng ngạo kiều (25)




Xuân đi xuân lại tới, nháy mắt đã ba năm trôi qua.

Có thể nói, trời sinh Phó Liệt ra là để hắn làm mưu sĩ, chính kiến của hắn, mưu lược của hắn đã vượt xa khả năng của một người thường.

Tôi luyện trong triều đình ba năm, vị trạng nguyên trẻ tuổi đã thăng chức từ tứ phẩm lên quan lớn tam phẩm chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Sự tán thưởng của Hoàng đế dành cho hắn đã không thể nói là bình thường được nữa, hắn quỳ gối bái lậy Tể tướng, trở thành học trò của Tể tướng.

Hiện tại, Tể tướng đại nhân tuổi tác đã cao, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, thánh thượng muốn bồi dưỡng vị trạng nguyên trẻ tuổi này thành tể tướng đời tiếp theo. Thánh thượng cho Phó đại nhân vinh sủng[1] cao như vậy, rõ ràng là muốn đào tạo cho Thái tử một cấp dưới đắc lực.

[1]vinh sủng: quang vinh + cưng chiều.

Còn với Đường Hoan, ba năm này là ba năm ung dung tự tại nhất của cô.

Quần áo tới thì duỗi tay, cơm tới thì há mồm, mỗi phút mỗi giây, Phó Liệt đều cưng chiều cô, nếu cô muốn cái gì, chỉ cần hắn có... kể cả không có, hắn cũng sẽ nghĩ mọi cách để kiếm bằng được thứ cô muốn!

Những biến hóa của Phó Liệt, Đường Hoan đều im lặng quan sát.

Thiếu niên từng đỏ mặt vì bị cô đùa giỡn đã hoàn toàn lột xác thành một thế hệ quyền thần[2]. Ánh mắt sâu thẳm tựa biển khơi, vui vẻ hay tức giận đều không lộ ra mặt, tuy ở trước mặt cô, hắn vẫn giữ nguyên hình tượng thiếu niên ngây thơ ngày trước nhưng Đường Hoan đã vài lần vô tình thấy được cảnh...

Hắn không chút để ý mà định đoạt mạng sống của người khác.

Trong âm thanh gào khóc che trời lấp đất, hắn lạnh lùng như vậy... Hơn nữa, hơi thở bá đạo đã thấm sâu vào trong xương cốt của hắn, một khi hắn đã quyết định chuyện gì, bất kể là vì lí do nào, hắn cũng không cho phép người ta phản đối.

"Hệ thống, tôi cảm thấy mình quả thật là một ký chủ vô dụng." – Lượn vào cửa hàng son phấn một vòng, sau đó lại lượn ra một xòng, Đường Hoan cảm khái – "Cậu xem, ba năm này, tôi gần như là chẳng làm gì, tôi sắp bị Phó Liệt chiều hư thành một kẻ tàn phế rồi, trên cơ bản thì chẳng có việc gì cần tôi phải nhọc lòng cả!"

[Nếu cô thật sự thấy mình không có việc gì để làm thì có thể đi làm nhiệm vụ chi nhánh nha!] – Mang theo mục đích, hệ thống kiến nghị.

"Cút, không làm!"

Cô là người có liêm sỉ, có nguyên tắc, có điểm mấu chốt!

Cô đã nói không làm là thật sự không làm!

Bị cô cự tuyệt như chém đinh chặt sắt, hệ thống vô cùng tức giận.

Ký chủ rác rưởi, ta vẽ vòng tròn để nguyền rủa cô!

Hệ thống còn chưa kịp vẽ xong, Đường Hoan đã bị người ta va vào, buộc phải lùi về sau vài bước.

Hệ thống trợn tròn mắt cún... Về sau xin mời gọi nó là Hệ thống ước nguyện, linh nghiệm nhanh như vậy cơ mà!

Đường Hoan cũng đần mặt!

Cô đang đi đường tử tế, có trêu chọc ai đâu!

Vì cớ gì mà người phụ nữ đang ngồi ở ven đường kia lại đột ngột lao ra, đã vậy còn ôm chặt đùi cô không buông?

"Phu nhân, van xin người, người nhân từ cứu mẹ con ta được không?" – Búi tóc của người phụ nữ vô cùng hỗn loạn, đầu tóc rối tung, đầy mặt nước mắt nước mũi, nhìn vô cùng chật vật, bên cạnh còn có một đứa bé chừng năm, sáu tuổi.

Đường Hoan không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Ngại quá, phiền cô buông tay ra, nhường đường một chút." – Thiện tâm cũng phải tùy người.

Tuy Đường Hoan tự cho rằng mình không phải một người hung ác tàn bạo, nhưng cô cũng dám nhận mình là một người lương thiện, nếu không, trong lòng cô lúc này đã chẳng xuất hiện ý muốn "một chân đá bay người ra ngoài" rồi.

Cho nên loại đồ vật gọi là "thiện tâm", quả thật có chút xa xỉ với cô.

"Phu nhân, người bảo Phó đại nhân rủ lòng thương xót, để hắn đừng đuổi tận giết tuyệt!" – Chìm trong thế giới của chính mình, người phụ nữ gào khóc, tóm lại là bất chấp tất cả, không chịu buông tay.