Không đúng!
Không logic!
Nếu khí vận chi tử đổi thành Thái tử trọng sinh - Cố Vũ, dựa theo kịch bản bình thường, gã sẽ hận phủ Thụy Vương thấu xương, sau đó mượn sức Hiên Viên Võ, biến anh thành thần tử đắc lực, cuối cùng đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Nhưng, nếu gã thật sự làm thế thì không phù hợp chút nào! Khí vận chi tử mượn sức boss phản diện, vậy vai phản diện nào còn là vai phản diện nữa?
Một người được gọi là vai phản diện bởi vì người đó luôn đối đầu với khí vận chi tử!
“Khí vận chi tử đổi thành người khác thì boss phản diện cũng nên đổi thành người khác chứ?” - Cuối cùng thì Đường Hoan cũng tìm ra điểm không logic.
Hệ thống lạnh lùng cười: [Vì sao cô không nói: “khí vận chi tử trọng sinh thì boss phản diện cũng phải trọng sinh” đi.]
Đường Hoan phất tay, tỏ vẻ chẳng thèm để ý: “Làm gì có chuyện ấy! Một kẻ trọng sinh đã là ông trời thiên vị, lấy đâu ra hai kẻ trọng sinh, cậu cho rằng trọng sinh là mặt hàng bán sỉ à?”
Lập tức, hệ thống trở nên nghiêm túc, nói: [ Hiên Viên Võ trọng sinh.]
Nụ cười trên khuôn mặt Đường Hoan dần dần đọng lại: “Cậu nói thật?”
[ Đây chính là tin tức xấu mà lần trước cô không muốn nghe đấy! Ngạc nhiên không, bất ngờ không, vui vẻ không?] - thấy Đường Hoan sững sờ, hệ thống bắt đầu phát ra những tiếng cười đầy đắc ý.
Đường Hoan: “……”
*
* *
Lầu trên của quán rượu.
Ngồi bên cửa sổ, chàng trai trẻ đội kim tử quan nhìn thấy Hiên Viên Võ đi qua, gã ra hiệu với người hầu.
Người hầu hiểu ý, đẩy chậu hoa bên cửa sổ rơi thẳng xuống.
Cảm nhận được trên đầu có cái đó rơi xuống, theo bản năng, Hiên Viên Võ định né, nhưng, không biết vì sao, anh chỉ nhíu nhíu mày, không tránh nữa.
Quả nhiên, thứ đó chỉ rơi xuống trước mặt anh, bắn bùn đất lên người anh mà thôi.
“Vị công tử này, thật ngại quá, công tử nhà ta thưởng thức cảnh đường phố bên cửa sổ, chẳng may động vào chậu hoa, suýt nữa thì khiến ngài bị thương. Chao ôi, quần áo công tử bị dính bẩn rồi!”
Hiên Viên Võ cúi đầu nhìn lướt qua, sau đó làm bộ muốn đi tiếp.
Người hầu ngăn lại: “Công tử nói nhất định phải mời ngài lên trên, tự nhận lỗi với ngày, mời công tử lên lầu với ta!”
Lên lầu, thấy Thái tử Cố Vũ, Hiên Viên Võ có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn chưa biểu hiện ra ngoài. Tất cả mọi cảm xúc đều bị anh chôn vùi sâu trong mí mắt.
Anh không cho rằng một kẻ ngốc như mình có thể lọt vào mắt vị Thái tử đời trước có ánh mắt rất cao, không chấp nhận được nửa hạt cát.
“Không ngờ hôm nay bổn cung suýt nữa thì gây thương tích cho đường muội phu[1] của mình.”
Vừa gặp mặt mà thái độ của Thái tử lại thân thiện ngoài dự đoán.
Ngón tay Hiên Viên Võ hơi động đậy. Nếu anh nhớ không nhầm thì đời trước đến tận khi trở thành đô đốc Cẩm Y Vệ, vị Thái tử điện hạ này mới hơi để mắt tới anh một chút, nhưng cũng không coi là thân mật.
Dù sao thì anh cũng chỉ là một kẻ thô kệch, giết chóc quá nhiều, Thái tử lại là trăng sáng trên trời quang, gã chướng mắt anh là chuyện bình thường.
Có thể nói, Thái tử đã phí công khi gây chú ý với đô đốc Cẩm Y Vệ tương lai. Gã mời anh ngồi xuống, nói đông nói tây với anh rất nhiều, nhưng càng nói, Hiên Viên Võ lại càng sinh nghi.
Đến khi…
Thái tử nói bóng nói gió về chuyện tham gia quân đội, kiến công lập nghiệp[2], lòng Hiên Viên Võ xuất hiện một suy đoán to gan.
“Tử Hàm dũng mãnh vô địch, một người chống giữ cửa ải, muôn người không phá nổi, sao không tham gia vào quân đội, gây dựng lên sự nghiệp đỉnh thiên lập địa[3]?”
[1]đường muội phu: em rể, chồng của em họ bên nội
[2]kiến công lập nghiệp: tạo dựng sự nghiệp
[3]đỉnh thiên lập địa: đội trời đạp đất