Đường Hoan thầm rơi lệ.
Vì sao không để cô chết đuối?
“Hoàng huynh, thần đệ chỉ có một cô con gái, thần đệ coi con bé như châu như bảo! Không thể để con bé gả cho một kẻ…” - Nhìn chàng ngốc to con quỳ trên sàn thuyền, Thụy Vương không biết nên dùng từ gì để hình dung anh. Ông chỉ có thể vung ống tay áo - “Dù sao cũng không thể để Bình An gả cho một kẻ như vậy!”
Đường Hoan: “……”
Người còn nhớ mình từng rất tán thưởng “kẻ như vậy” vì anh đã giúp con gái người chặn ong, chặn bướm không?
Trong mắt Hiên Viên Võ hiện lên sự trào phúng.
Quả nhiên, khi anh là một tên ngốc, tất cả mọi người đều coi anh thành bùn lầy dưới mặt đất.
Đời trước, anh biết tất cả mọi người đều coi thường mình nên đã không màng sống chết, chém giết trên chiến trường, ép mình phải học từng chữ, từng chữ một, chỉ vì muốn bọn họ có thể tươi cười.
Hiện tại nghĩ lại, thật là…
Buồn cười.
Kẻ ngốc chính là kẻ ngốc, mặc dù dùng mạng sống đổi lấy quân công cũng chẳng ai coi trọng.
Hiên Viên Võ ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen trong sạch nhìn thẳng vào Đường Hoan, ngơ ngác hô lên: “Quận chúa…..”
Chàng ngốc này cứ như không cảm nhận được sát ý của mọi người xung quanh, nhìn chằm chằm Đường Hoan, tròng mắt chỉ có mỗi bóng hình cô.
Hiên Viên Võ thật sự muốn xem xem cô sẽ làm thế nào.
Mất kiên nhẫn, Thụy Vương thúc giục: “Nhanh kéo hắn xuống, trực tiếp ban chết!”
Con gái của ông là thiếu nữ kiều quý nhất, tuyệt đối không thể để cô gả cho kẻ vô dụng này được!
Thái giám nhìn Hoàng Đế. Cố Sơn Vân hơi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Thấy vậy, Đường Hoan gần như là lăn từ trên giường xuống.
“Không được, không được giết!” - Cô nói như chém đinh chặt sắt.
Thụy Vương phi vội vàng đỡ con gái bảo bối của mình nhưng cô lại giãy dụa, tránh khỏi bà.
Đường Hoan chắn trước mặt Hiên Viên Võ, đẩy tay thái giám ra, không cho phép ai mang anh đi.
Nhìn thấy cảnh này, Thụy Vương há hốc miệng. Ông tưởng rằng con gái rượu của mình quá mềm lòng nên không nỡ giết anh.
Vì thế, ông tận tình khuyên bảo: “Bình An, con gái ngoan của ta, bây giờ không phải lúc có thể tùy hứng. Nếu không giết tên ngốc này thì con phải gả cho hắn đấy! Gả cho một kẻ như vậy, con nguyện ý ư? Chắc chắn là con sẽ không muốn, đúng không? Cho nên, phải giết hắn!”
Sau khi giết, lấy cớ nói rằng anh chết bất đắc kỳ tử!
Như vậy, thanh danh của Bình An cũng coi như được bảo toàn.
“Con nguyện ý!”
Cái… cái gì?
Thụy Vương sững sờ.
“Con nguyện ý gả cho chàng ấy, mặc kệ chàng ấy là người thế nào.” - Đường Hoan mặc đồ mỏng manh, tóc vẫn còn ướt nên cơ thể cô hơi run run.
Hiên Viên Võ kinh ngạc, suýt nữa thì không khống chế được biểu cảm của mình.
Sao cô lại…
“Không được! Ta không đồng ý!”
Sau giây phút sững sờ, Thụy Vương gằn giọng quát lên, ông gần như là nổi trận lôi đình!
Con gái của ông vừa nói gì?
Ấy vậy mà cô đồng ý gả cho một kẻ…
Chứng kiến cô như vậy, Hoàng Đế và Thái Hậu cũng bất ngờ.
“Chàng ấy cứu con, con gả cho chàng ấy là việc đương nhiên!” - Thái độ của Đường Hoan cũng vô cùng cứng rắn, cô nắm chặt tay Hiên Viên Võ - “Phụ Vương, ngài không đồng ý cũng phải đồng ý!”
“Hoan Nhi, tuy rằng hắn ta cứu mạng con nhưng con cũng không thể lấy chuyện chung thân đại sự của mình ra làm trò đùa như vậy được!” - Thụy Vương phi khuyên can - “Sao con có thể làm việc lỗ mãng như vậy! Con gả cho hắn ta thì sao có thể hạnh phúc!”