Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 237: Đô đốc, biểu muội có độc (31)




Sau khi biết rõ lai lịch của Hiên Viên Võ, sắc mặt Cố Sơn Vân trở nên vô cùng khó coi.

Ông cau mày, thở dài môt hơi.

Trước mắt bao người, cứu mạng Bình Anh, cũng hủy hoại danh dự của Bình An.

Nếu là công tử thế gia, ông tứ hôn cũng được.

Nhưng, Hiên Viên Võ chỉ là thứ tử, hơn nữa, anh còn…

Cố Sơn Vân nói thân phận của Hiên Viên Võ cho Thái Hậu, lập tức, trong mắt Thái hậu lóe lên một tia sát ý, vân đạm phong khinh[1], bà nói: “Chuyện này rất dễ giải quyết.”

“Ý mẫu hậu là…”

“Hắn ta hủy hoại danh dự của Bình An, dù thế nào thì Bình An cũng không thể gả cho một người như hắn, vậy thì, ban chết đi.”

Từ trước đến giờ, Hoàng thất khống chế sinh mạng của người khác, họ đâu bận tâm đến tính mạng của một người bình thường.

Quỳ dưới sàn thuyền, Hiên Viên Võ rũ đầu. Anh sớm đã biết kết quả rồi.

Chuyện đời trước, anh nhớ vô cùng rõ ràng. Sau khi Cố Nhược Hoan tỉnh dậy, biết danh dự của mình bị hủy thì đã chạy tới, rút trâm cài từ trên đầu xuống, đâm vào tay anh, kêu gào phải xử tử anh.

Là phụ thân anh, Trung Dũng Hầu cầu xin Thánh thượng và Thái hậu, đồng thời, ông cũng dập đầu trước cửa phủ Thụy Vương mới có thể giữ được tính mạng của anh. Không biết phụ nhân anh nói gì với Thụy Vương mà có thể khiến Cố Nhược Hoan gả cho anh.

A, người trong Hoàng thất!

Khi có giá trị thì coi như trân bảo, không còn giá trị thì chẳng khác gì cỏ rác.

Cố Sơn Vân tỏ vẻ tán đồng với Thái Hậu, ông cũng định làm thế.

Ban chết cho một thứ tử không được sủng ái của phủ Trung Dũng Hầu, sau đó lại ban ân, Trung Dũng Hầu cũng sẽ không dễ dàng oán trách gì ông.

“Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của Bình An, chờ Bình An tỉnh lại rồi hỏi ý kiến con bé.”

Lần này, hai ba câu đã quyết định sống chết của Hiên Viên Võ. Nếu Đường Hoan tỉnh dậy, muốn giết anh, chậc, không phải nghi ngờ, anh nhất định phải chết.

[1]vân đạm phong khinh: nhẹ như gió mây

Trong lúc Đường Hoan hôn mê, Thụy Vương và Thụy Vương phi đã biết con gái bảo bối của minh rơi xuống nước, hai người vội vàng đi tới thuyền hoa…

Trong lúc vợ chồng Thụy Vương lên đường, Đường Hoan chầm chậm tỉnh lại.

Cô vừa tỉnh, Thái hậu đã hiền từ hỏi: “Bình An, cháu sao rồi?”

Đường Hoan lắc lắc đầu: “Tổ mẫu, cháu không sao ạ.”

“Đứa nhỏ này, thân thể đã yếu ớt còn che chở tổ mẫu!” - Mang theo vài phần oán tránh, Thái hậu nói.

Đường Hoan thầm nhủ: Mẹ nó, nếu tôi không đỡ bà, hiện tại chắc bà đã hỏi tội tôi rồi.

Nhưng ngoài miệng, cô lại nói: “Thân thể của tổ mẫu vô cùng quý giá[2], đương nhiên Bình An phải bảo vệ tổ mẫu rồi!”

“Bình An, tuy người này cứu cháu nhưng cũng hủy hoại danh dự của cháu trước mắt bàn dân thiên hạ. Ý cháu thế nào, giết hay là…?” - Thái hậu chậm rãi hỏi.

Đường Hoan nhìn theo tầm mắt của bà, người cứu cô, trừ chàng ngốc to con Hiên Viên Võ thì còn có thể là ai?

Cái đậu!

Mẹ nó, vòng đi vòng lại, cô có cẩn thận cỡ nào cũng vẫn phải đi theo cốt truyện mà Thiên Đạo sắp xếp.

“Cháu yên tâm, chẳng qua chỉ là thứ tử của Trung Dũng Hầu mà thôi, nếu giết hắn thì sau này không phải lo nữa rồi.”

Thấy Đường Hoan sửng sốt, Thái Hậu còn tưởng cô lo lắng, vì thế, bà đã mở miệng trấn an.”

Thật ra Đường Hoan đang thầm khóc.

Huhu, cô thà rằng bị chết đuối rồi đổi thế giới khác còn hơn, độ khó của thế giới này cao quá!

“Đương nhiên là phải giết hắn!”

Sải bước vào trong thuyền hoa, vô cùng tức giận, Thụy Vương nói.