“Bạn tốt của bổn cung, đích thứ tử[1] của đại tướng quân Uy Viễn, Tôn Nguy từng vô tình gặp Bình An một lần, kinh thiên vi nhân[2], muốn làm quen với muội. Tôn Nguy là thư đồng[3] của bổn cung, hồi nhỏ, bổn cung và hắn ở chung với nhau, bản tính của hắn rất tốt…..” - Thái tử bình thản nói.
Không đợi gã nói xong, Đường Hoan đã cau mày, hỏi lại: “Thái tử ca ca đang nói tới Tôn Nguy, kẻ có vô số hồng nhan tri kỷ ở Tần lâu Sở quán[4], thỉnh thoảng còn tranh Hoa khôi với người ta đến đầu rơi máu chảy ấy hả?”
Đương nhiên Hoàng Đế và Thái hậu không hề biết đến những “sự tích phong lưu” của một tên Tôn Nguy nhỏ bé, còn vì sao Đường Hoan lại biết thì……
Đương Nhiên là bởi vì tên Tôn Nguy này chính là kẻ đã hại nguyên chủ.
Nhìn bên ngoài, hắn ta chẳng khác nào một tên ăn chơi trác táng nhưng thật ra hắn ta là một trong những con át chủ bài của Thái tử.
Thái tử không ngờ Đường Hoan lại biết Tôn Nguy, đã vậy, cô còn dìm Tôn Nguy xuống dưới bùn lầy!
“Thái tử ca ca, loại người nhân phẩm có vấn đề như vậy, ngài đừng qua lại thường xuyên quá. Ngài là một trữ quân, nếu qua lại với hắn thì chẳng khác nào phụ lòng kỳ vọng của Hoàng thượng bá bá với ngài cả.” - Tỏ vẻ đơn thuần, Đường Hoan nghiêm trang nói.
Thái tử: ……
Gã tức giận đến mức suýt nữa thì bóp nát chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón cái.
Gã vốn định nhắc tới chuyện Tôn Nguy nhất kiến chung tình[5] với Bình An, sau đó tìm cơ hội thích hợp thỉnh Hoàng thượng tứ hôn cho Tôn Nguy và Bình An. Thứ nhất, Tôn Nguy là người khôn khéo, giỏi ngụy trang, hắn có thể giám sát Bình An và phủ Thụy Vương thay gã. Thứ hai, làm vậy cũng tránh để Hiên Viên Võ rơi vào hổ lửa phủ Thụy Vương lần nữa, sau này chỉ cần tiếp xúc gần gũi hơn, chắc chắn anh sẽ là người của gã. Một công đôi việc.
Gã đâu ngờ, Đường Hoan nói hai ba câu đã đào tung gốc gác của Tôn Nguy lên, cô còn dùng vẻ mặt vô tội trước mặt gã nữa chứ!
Thái tử hận không thể bóp chết cô!
Đã vậy, Hoàng Đế và Thái hậu còn cảm thấy cô nói có lý!
Lập tức, Cố Sơn Vân lạnh lùng hình Thái tử, sắc mặt tỏ rõ vẻ không vui. Thái tử biết, nếu không phải vì còn các hoàng tử khác ở đây, gã sẽ bị ăn một chầu răn dạy.
Vì một cô Quận chúa mà trách mắng Thái tử, việc này cũng chỉ có phụ hoàng của gã mới làm.
“Một tên ăn chơi trác táng như vậy mà cũng dám đòi nhúng chàm Bình An, quá hoang đường!” - Cố Sơn Vân lạnh giọng, sau đó ôn tồn, dịu dàng nói với Đường Hoan - “Bình An sắp cập kê, đúng là tới năm phải chọn rể rồi. Nói cho bá phụ, cháu thích con cháu nhà nào, bá phụ tứ hôn cho.”
Người bị ép lấy chồng, Đường Hoan: …….
Cô thầm gửi một vạn câu chửi thề đến Thái tử - kẻ chuyên hố người.
“Người gọi là lang quân như ý đương nhiên phải đúng ý Bình An. Thân thể của Bình An như vậy, không thể nổi giận, không thể chịu thiệt, cho nên cháu không cần người tốt nhất trên thế gian này, chỉ mong tìm được người đối xử tốt với cháu, nghèo cũng được, giàu cũng được, xấu hay đẹp cũng đều được.”
Nghe vậy, Cố Sơn Vân sờ sờ đỉnh đầu Đường Hoan, cảm khái: “Đứa nhỏ này, cháu thật giống mẫu phi của cháu, tính tình tùy tiện, tưởng ngang ngạnh nhưng lại vô cùng thông thấu.”
Thuyền hoa dần dần di chuyển từ trung tâm hồ về bờ, Đường Hoan thở phào nhẹ nhõm, hôm nay có lẽ sẽ không xảy ra chuyện xui gì. May mà cô tốt số, phản ứng lại nhanh nhạy, lần đầu đấu trực tiếp với khí vận chi tử mà không hề rơi xuống thế yếu.
Đường Hoan tự đánh cho mình một dãy 6666.
Khi Đường Hoan nâng Thái hậu rời thuyền, theo sau là các hoàng tử, công chúa, thuyền hoa bỗng nhiên bị va vào thứ gì đó và chấn động.
Trong nháy mắt, mọi người ngã trái ngã phải, suýt nữa thì Thái hậu cũng ngã quỵ xuống mặt đất…
Đường Hoan nhanh tay lẹ mắt, vội vàng kéo Thái Hậu, nâng bà dậy.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì bị ai đó xô mạnh, đẩy xuống lan can thuyền.
Đờ mờ?
Đường Hoan sững sờ.
Cái đờ mờ!!
Khi Đường Hoan phản ứng lại thì đã ngã vào nước rồi.
[1]đích thứ tử: con thứ do vợ cả sinh.
[2]kinh thiên vi nhân(惊为天人): khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy (dung mạo; khả năng)
[3]thư đồng: người theo học cùng thái tử/hoàng tử/công chúa/….
[4]Tần lâu Sở quán: lầu xanh, chốn ăn chơi
[5]nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu.