Sau khi Đường Hoan lên thuyền, thuyền hoa bắt đầu chầm chậm di chuyển về phía giữa hồ.
Bên bờ, dưới hàng cây dương liễu, một người đàn ông cao lớn lạnh lùng nhìn về phía thuyền hoa,
Đó là Hiên Viên Võ.
Người trong cung triệu kiến Đường Hoan, đương nhiên là Hiên Viên Võ sẽ không được đi theo cô. Anh chỉ có thể chờ cô rời phủ Thụy Vương rồi yên lặng đi theo xe ngựa.
Không biết vì sao, anh cảm thấy cực kì kỳ quái.
Có một số việc không giống ký ức của anh.
Rốt cuộc thì sao lại vậy?
*
* *
Trong thuyền hoa.
Đương kim Thánh thượng và Thái hậu đều có mặt, hoàng tử công chúa được sủng ái cũng tới.
Xem ra là đang cải trang đi tuần tra.
Đường Hoan bất an đi vào trong thuyền, không dám ngẩng đầu nhìn Hoàng đế và Thái hậu.
Đến tận khi Thái hậu vẫy vẫy tay với cô, nói với giọng trêu đùa đầy đau lòng: “Khi còn nhỏ thì nghịch như khỉ con, mới đi được một thời gian đã không thèm nhận Hoàng tổ mẫu nữa, đúng không?”
Lúc này, Đường Hoan mới rưng rưng nước mắt, nhào tới ôm đầu gối Thái hậu, dịu dàng mềm mỏng gọi một tiếng: “Tổ mẫu!” cứ như đã phải chịu oan ức vô cùng lớn.
“Tổ mẫu, Bình An rất nhờ ngài! Mấy năm nay ở phía nam, ngày nào Bình An cũng chép kinh cầu phúc cho tổ mẫu, chỉ mong sớm được trở lại kinh thành gặp ngài!”
Trong cung, kể cả là hoàng tử được sủng ái nhất, hay kẻ có địa vị cao như Thái tử, khi gặp Thái hậu cũng phải cung kính gọi một tiếng: Hoàng tổ mẫu, chỉ có mình Quận chúa Bình An mới có thể gọi Thái hậu là tổ mẫu như người trong một gia đình bình thường.
Đủ để thấy, cô được sủng ái đến mức nào.
Hệ thống: [ …… ]
A, diễn tinh! Cô có dám mang kinh thư mình sao chép ra không?
Sao nó có thể gặp phải ký chủ dối trá như vậy nhỉ?
Mặc một bộ trang phục màu đen bằng gấm có họa tiết tường vân[1] thêu chìm, người đàn ông trung niên nhìn thấy Đường Hoan làm nũng bên gối Thái hậu thì ho nhẹ một tiếng, giả vờ không vui, nói: “Xem ra Bình An chỉ nhớ tới Hoàng tổ mẫu, vất người bá phụ[2] là trẫm lên chín tầng mây rồi.”
“Cháu nào dám quên Hoàng Thượng bá bá.” - Đường Hoan thu hồi nước mắt, nghiêm trang nói.
“Vậy thì sao cháu chỉ nhắc tới Hoàng tổ mẫu của cháu mà không nhắc tới bá phụ?”
“Mọi người đều nói thánh tâm dễ thay đổi, Hoàng thượng bá bá yêu quý cháu là chuyện của trước đây, chẳng may lần này hổi kinh, Hoàng thượng bá bá có người mới nên quên mất người xưa, cháu chạy tới bên cạnh ngài, chẳng phải sẽ khiến ngài phiền lòng.”
Thiếu nữ càng nói càng tủi thân, cuối cùng, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
Đường Hoan cũng cực kỳ tuyệt vọng.
Trong Hoàng thất, nào có ai không phải người tinh tường.
Cô phải nỗ lực diễn giống nguyên chủ, cố gắng không để người khác nghi ngờ. Quan trọng nhất là cô phải đối mặt với một khí vận chi tử trọng sinh, nếu không ôm đùi Hoàng đế và Thái hậu thì thật sự không thể thắng nổi.
“Có người mới nên quên mất người xưa……” - Thấp giọng nhắc lại câu này, sau đó, Cố Sơn Vân vỗ tay cười to - “Đứa nhỏ này, tuy dung mạo có thay đổi một chút nhưng mồm miệng vẫn khéo léo như xưa!”
Thờ ơ chứng kiến tất cả, đáy mắt Cố Vũ càng thêm lạnh lùng.
Ngồi một bên, gã chậm rãi vuốt ve nhẫn ban chỉ bằng phỉ thúy trên ngón cái, chọn thời cơ thích hợp, cắm vào một câu: “Một thời gian nữa là Bình An cập kê, có thể bàn hôn sự được rồi. Muội muốn tuyển một lang quân như nào?”
“Thái tử ca ca muốn Bình An xuất giá sớm như vậy là vì chán ghét Bình An, chướng mắt Bình An sao?” - Đường Hoan hỏi lại.
Cô thầm cười, cô thích nhất là người khác chán ghét cô, nhìn cô ngứa mắt nhưng vẫn phải nói lời trái lương tâm.
Cố Vũ giật giật khóe miệng: “Sao có thể thế được.”
Rõ ràng là ta hận không thể giết chết ngươi.
[1]tường vân: đám mây cát tường, mang lại điềm lành.
[2]bá phụ: anh trai của bố.