Quận chúa Bình An về kinh, đây là việc gây náo động nhất toàn kinh thành.
Quận chúa cập kê, đồng nghĩa với việc cần phải làm mai. Ban đầu, các gia tộc lớn có quyền thế và danh tiếng đều “án binh” để xem xét, dù sao thì Quận chúa đã rời kinh thành lâu vậy rồi, ai biết Thánh thượng và Thái hậu còn yêu thương cô như trước hay không.
Thái độ của Thánh thượng và Thái hậu quyết định sự cung kính của họ đối với Quận chúa Bình An.
Kết quả, khi Đường Hoan còn đang trên đường về thì vô số đồ đạc trong cung ban thưởng đã được đưa tới phủ Thụy Vương, hơn nữa, mỗi thứ đều là kỳ trân dị bảo, thái giám giữ thánh chỉ còn đứng đợi ngoài cổng phủ Thụy Vương, khiến mọi người đều vô cùng hâm mộ.
Điều khiển một chiếc xe ngựa không người, Hiên Viên Võ nắm chặt roi trong tay. Nhìn theo bóng hình Đường Hoan leo lên xe ngựa phủ Thụy Vương và rời đi, anh cảm thấy cực kỳ rầu rĩ, như thể đồ vật quan trọng nhất của mình bị người ta cướp mất vậy.
Rõ ràng tiểu Quận chúa là người của Hiên Viên gia, tại sao sau khi hồi kinh lại bị người khác đón đi chứ?
*
* *
Ôm Đường Hoan, Thụy Vương phi luôn miệng gọi cô là “tâm can nhi” khiến da gà của cô nổi lên đầy người.
Đã vậy, Thụy Vương phi còn xoa xoa, nhéo nhéo khuôn mặt cô rồi đau lòng than thở: “Mấy năm trôi qua, Bình An của ta vẫn gầy ốm như vậy! Nếu không phải phía nam thích hợp tĩnh dưỡng, sao mẫu thân nỡ để con rời xa mẫu thân lâu như thế cơ chứ!”
Không ngờ, trông Thụy Vương lại rất phúc hậu và dịu dàng, ông nhìn thê tử của mình, khuyên: “Nhã Nhi, nàng kiềm chế một chút, đừng làm con sợ.”
Đôi mắt đẹp của Thụy Vương phi trừng to, có chút đanh đá. Thụy Vương lập tức câm nín.
Hai vợ chồng cực kỳ hài hòa, hơn nữa, ánh mắt của Thụy Vương khi nhìn Thụy Vương phi còn mang theo cưng chiều và tình yêu nồng nàn, thật khó mà tin được sau khi đăng cơ, người đàn ông này lại có thể mở rộng hậu cung.
Hai vợ chồng Thụy Vương thật sự cưng chiều con gái, bố trí sân viện của con gái ngay cạnh chủ viện của mình, đã vậy, nửa đêm, hai người còn hay chạy tới phòng Đường Hoan, khiến cô không thể ngủ ngon được.
“Bình An càng ngày càng đáng yêu.” - Thụy Vương phi cảm khái.
Đứng bên cạnh, Thụy Vương phụ họa: “Đương nhiên rồi, không nhìn xem con bé là con ai.”
“Vài ngày này, đám tiểu tử bên ngoài cứ như ong bướm tìm đến phủ, muốn cưới Bình An của ta về nhà. Một đám yếu ớt, ẻo lả, nào xứng với Bình An của ta cơ chứ.”
Đường Hoan: “……”
Cho nên, đây là lý do hai người không ngủ được, nửa đêm còn tới phòng tôi, ngồi nói chuyện bên mép giường tôi?
Nếu không phải tâm lý của Đường Hoan vững vàng, có khi cô đã bị dọa ngất rồi.
*
* *
Đã vài ngày, Hiên Viên Võ không được ngon giấc. Trong phủ Trung Dũng Hầu, anh nằm trằn trọc trên giường, nửa đêm mà tỉnh dậy là không ngủ lại được, anh ra ngoài sân, ngơ ngác nhìn bầu trời.
Theo thường lệ, mặc dù đã chuyển tới kinh thành nhưng anh vẫn được phân cho một nơi hoang vắng nhất. Chuyện này, anh cũng chẳng quá để ý. Chỉ là, đã vài ngày rồi, anh không được gặp tiểu Quận chúa, mỗi lần muốn tới phủ Thụy Vương tìm cô thì anh lại nhớ tới lời của những tên được gọi là ca ca, đệ đệ trong nhà và không dám đi nữa.
Bọn họ nói, kinh thành không giống những nơi khác, nơi này cực kỳ coi trọng lễ tiết[1], kẻ thô kệch, không ra gì như anh mà tùy kiện tới cổng phủ Thụy Vương sẽ khiến Quận chúa gặp phiền toái và bị cười chê.
Anh biết, tất cả mọi người trong phủ Trung Dũng hầu đều chán ghét anh, anh cũng không thích chỗ này, anh thích ở bên cạnh tiểu Quận chúa hơn, cho dù cô hay nói anh là kẻ ngốc, chê đầu anh toàn hồ nhão.
[1] lễ tiết: những quy định vể cử chỉ, tư thế, cách nói năng,.... giữa người với người trong cùng một tầng lớp, hoăc thuộc các tầng lớp khác nhau.