Đối với Đường Hoan, mười, mười lăm ngày đi đường quả thật là một cực hình.
Cô bị say xe ngựa.
Nói cụ thể hơn thì cơ thể này của cô quá kém, cho nên khi xe xóc nảy, cô đã bị “đánh về nguyên hình”.
Hiên Viên Võ điều khiển xe ngựa lên đầu đoàn, sau đó, chạy xe với tốc độ chậm rì rì. Đi đầu vốn là xe của lão Trung Dũng Hầu, cũng chính là ông nội của Hiên Viên Võ.
Hiên Viên Võ điều khiển xe với tốc độ rất chậm, đã vậy, anh còn cảm thấy mình chẳng hề làm sai. Cơ thể của Quận chúa yếu ớt, không thể đi nhanh mà phải đi chậm một chút. Xe ngựa phía trước di chuyển quá nhanh, anh lên chắn trước, xem ai có thể lướt qua anh để tăng tốc?
Nếu Trung Dũng Hầu không cản, chỉ sợ những đích tử[1] của ông ta đã nhảy xuống xe, đánh anh một trận rồi.
Người đằng sau oán than vang trời, đi như vậy thì bao giờ mới tới kinh thành?
Nhưng, Hiên Viên Võ hoàn toàn chẳng quan tâm.
Vì có Quận chúa Bình An nên đâu ai dám ngoi đầu ra gây chuyện, đành phải bỏ qua, nuốt giận vào lòng.
Xe ngựa đi chậm lại, Đường Hoan cũng dần thoải mái hơn. Vì trong xe ngựa quá bí bách nên cô đã vén màn xe ra, ngồi gần đầu xe hơn một chút.
Đột ngột nhìn thấy đầu nhỏ của Đường Hoan, Hiên Viên Võ mở to hai mắt, bất giác nghĩ: Tiểu Quận chúa thật nhỏ bé, nhỏ hơn mình rất nhiều, bảo sao gió vừa thôi qua là nàng đã ốm.
“Quận chúa, sau khi về kinh, có phải nàng sẽ không sống ở Hiên Viên gia nữa?” - Hiên Viên Võ vừa lái xe, vừa hạ giọng hỏi.
“Đương nhiên.” - Nào có chuyện về kinh rồi còn ở lại nhà ngoại.
Tay cầm roi ngựa càng lúc càng nắm chặt, Hiên Viên Võ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không biết nên nói gì tiếp theo.
Anh ngốc nghếch, đầu óc không linh hoạt nên chẳng biết diễn tả tâm trạng mình thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Vậy sau này ta đọc sách cho nàng nghe kiểu gì?”
“Đương nhiên là chàng phải tới Thụy Vương phủ rồi! Ở trong viện của ta, ăn cơm của ta nhiều như vậy, chẳng lẽ chuyển tới nơi khác là chàng định quỵt nợ luôn?” - Đường Hoan lườm Hiên Viên Võ.
Lập tức, Hiên Viên Võ nở một nụ cười ngây ngô, tươi rói, lộ nguyên hàm răng trắng bóng, anh nghiêm túc nói: “Không, không quỵt nợ!”
Nhìn dáng vẻ này của anh, Đường Hoan khá hài lòng.
Tuy rằng anh hơi ngây ngô nhưng cũng không ngốc đến mức chẳng còn thuốc chữa.
Thời gian đầu, đúng là cô đã quá sốt ruột, sau khi quen dần, cô phát hiện, Hiên Viên Võ rất được, ít nhất thì anh suy nghĩ đơn thuần, không có nhiều tâm tư rối loạn, cũng không ác độc như các boss phản diện khác.
Nhìn vào điểm này của anh, Đường Hoan không còn cảm thấy quá mệt tâm nữa. Cô cũng đã nghĩ kỹ và chọn ra cách hoàn thành nhiệm vụ rồi: Cố gắng “đánh vỡ” tâm làm phản của Thụy Vương. Nếu không thể khiến Thụy Vương bỏ làm phản thì cô đành “vì đại nghĩa diệt thân”, chủ động tố giác Thụy Vương.
Thụy Vương không làm phản thì khí vận chi tử cũng không được sinh ra, khi đó, làm đô đốc Cẩm Y Vệ, tự khắc Hiên Viên Võ sẽ xuôi chèo mát mái.
Đường Hoan đã tính toán kỹ lưỡng mọi thứ nhưng cô đâu ngờ cuộc đời này có rất nhiều việc không thể lường trước! Người tính chẳng bằng trời tính, hơn nữa, cô còn có vận mệnh của một bia đỡ đạn, vì hố cô mà chiêu cay độc nào ông trời cũng dùng tới!
Sau nhiều ngày đi đường xóc nảy, cuối cùng thì đoàn xe của Trung Dũng Hầu cũng thuận lợi tới kinh thành. Đứng đợi ở cổng thành, vợ chồng Thụy Vương vội vàng lên đón Đường Hoan về phủ.
[1]đích tử: con vợ cả.