Thấy vậy, Đường Hoan càng thêm tức giận.
“Hiên Viên Võ, chàng đứng lại cho ta! Chàng……”
Vì quá kích động nên Đường Hoan bắt đầu khó chịu. Thấy cô sắp xỉu đến nơi, nha hoàn và bà vú xung quanh sợ chết khiếp, vội vàng vây quanh cô.
“Quận chúa!”
“Người đâu, mau gọi ngự y!”
Quang cảnh xung quanh có thể nói là “binh hoang mã loạn”.
Hiên Viên Võ ngơ ngác đứng cạnh cửa, anh muốn bước về phía giường cô nhưng cuối cùng lại im lặng cúi đầu.
Khi cha anh tức giận đều đuổi anh cút đi, không hề muốn nhìn thấy mặt anh, vì vậy, anh tiếp tục đi ra khỏi phòng, quỳ gối dưới gốc đại thụ, không ngừng xoa xoa góc áo.
Hình như, anh lại gặp rắc rối rồi.
Nhưng, anh thật sự không hiểu những ký tự đó.
Quận chúa tức giận, có lẽ sau này anh sẽ không được ăn cháo, cũng không được ăn thịt nữa.
Nghĩ vậy, Hiên Viên Võ càng cảm thấy mất mát hơn.
Sau một hồi lăn lộn, được bà vú và nha hoàn chăm sóc, tình trạng của Đường Hoan cũng dần ổn định lại, chẳng biết cô đã ngất bao lâu, lúc này mới từ từ tỉnh dậy.
Đường Hoan cảm thấy, nếu còn tiếp tục như vậy, cô không chết trên tay người khác mà chết trên tay tên ngốc Hiên Viên Võ này mất, hơn nữa, cô sẽ chết vì quá tức giận!
“Hiên Viên Võ đâu?” - Day day huyệt thái dương, Đường Hoan hỏi nha hoàn bên cạnh.
“Có lẽ anh ta biết mình làm sai nên đang quỳ ngoài sân rồi ạ.”
“Bảo anh ta lăn vào đây cho tôi.”
Quỳ đến mức đầu gối tê dại, biết Đường Hoan đã tỉnh, Hiên Viên Võ vội vàng đứng dậy, xoa nhanh đầu gối một chút rồi khập khiễng vọt vào trong phòng.
Anh cao lớn như một bức tường, khi chạy còn mang theo gió, suýt chút nữa thì thổi đổ cả bình phong.
“Quận chúa, ta sai rồi!” - Vừa vào nội thất, Hiên Viên Võ đã quỳ luôn xuống đất.
Động tác nhanh gọn lẹ như vậy, nếu anh không phải kẻ ngốc, có khi Đường Hoan sẽ cho rằng anh là một tên công tử chỉ biết nói lời hay, lừa bịp người khác, co được giãn được.
“Từ mai, chàng không cần học với phu tử nữa.”
Mờ mịt ngẩng đầu, Hiên Viên Võ còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe được câu tiếp theo: “Cũng không cần tới viện của ta nữa.”
Lập tức, anh trở nên hoảng loạn.
Không chút do dự, anh dập đầu ba dái: “Quận chúa, ta sai rồi, ta biết sai rồi!”
Anh không muốn cô tức giận, cũng không muốn sau này lại phải chịu đói!
Anh học, chẳng sợ học chữ đọc sách khó khăn đến đâu, anh cũng sẽ học!
“Chàng biết mình sai ở đâu chưa?” - Đường Hoan lạnh mặt nhìn Hiên Viên Võ.
Thấy cô như vậy, Hiên Viên Võ cố gắng nghĩ xem vì sao cô lại tức giận, sau đó, anh cẩn thận lên tiếng: “Ta khiến Quận chúa tức giận.”
Đường Hoan: ……
Lắng tai để nghe, cuối cùng lại nghe thấy đáp án như vậy, quả nhiên, cô không nên ôm hy vọng quá lớn với tên ngốc này.
“Còn gì nữa?”
“Ta quá ngu ngốc.”
Nếu không ngốc sẽ không khiến cô tức giận, Hiên Viên Võ cảm thấy đây chính là sai lầm lớn nhất của mình, nhưng, anh cũng không biết nên làm sao nữa, anh vẫn luôn ngốc nghếch như vậy, trước nay chưa từng thông minh lần nào.
Đường Hoan: “……”
Chao ôi, không được, tức đến mức đau tim!
Vì thế, Đường Hoan tiện tay lấy một quyển sách rồi ném cho anh: “Chép quyển sách này cho ta, bao giờ chép xong thì mới được tới viện của ta!”
“Nhưng ta không biết những chữ này.” - Vội vàng nhặt sách, ôm vào ngực, Hiên Viên Võ nhìn nhìn một lúc rồi chần chừ lên tiếng.